Thời này, còn chuyện gì quan trọng hơn giữ gìn danh tiết của phụ nữ?
Dù Thẩm Kiều Kiều là một “bông hoa trong nhà kính”, được nuôi chiều từ bé không rành việc đời, nhưng cũng đâu đến mức ngốc nghếch đến vậy chứ!
Ban đầu, Hứa Mặc nghĩ Thẩm Kiều Kiều và Phương Thanh Hạc bắt tay nhau hãm hại mình. Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán cô không hề chỉ ra anh, cũng không xác nhận là anh.
Rốt cuộc là vì sao?
Thẩm Kiều Kiều biết rất rõ danh tiếng của mình trong thôn Dũng Cảm tệ đến mức nào.
Cô từng cấu kết với Phương Thanh Hạc làm nhiều chuyện xấu, trước hôm nay cũng đã nhiều lần khiến Hứa Mặc khó chịu. Nghĩ lại còn thấy may mắn vì mình là phụ nữ, nếu không, với tính cách của Hứa Mặc, chắc anh đã đánh chết cô từ lâu rồi.
“...Hứa Mặc, xin lỗi.” Thẩm Kiều Kiều cúi đầu nói, giọng nhỏ như trẻ con nhận lỗi, vẻ mặt đầy đáng thương.
Hứa Mặc sững người. Trước đây, trong mắt anh, Thẩm Kiều Kiều luôn là người kiêu căng, ngạo mạn, chưa từng thấy cô hèn mọn như thế này.
“Chuyện hôm nay vốn là em và Phương Thanh Hạc cùng mưu tính, định bỏ thuốc anh. Sau khi em mất đi sự trong sạch, Phương Thanh Hạc sẽ dẫn người tới, rồi em sẽ tố cáo anh, nói là anh đã cưỡng ép em. Nhưng sau đó em nghĩ lại... Phương Thanh Hạc là một tên khốn, không đáng để em bán mạng cho gã. Từ nay về sau, em sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với gã nữa.”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn sắc mặt Hứa Mặc.
Vẫn chẳng thay đổi gì.
Chắc anh không tin lời cô.
Cũng đúng thôi những chuyện trước đây cô làm đúng là quá đáng. Không tin cũng bình thường.
Nhưng dù sao, cô vẫn phải cắt đứt hoàn toàn với Phương Thanh Hạc, ít nhất để Hứa Mặc thấy quyết tâm của mình, rồi từ từ gây dựng lại hình ảnh tốt.
Thẩm Kiều Kiều liền tiến thêm một bước, kéo tay áo Hứa Mặc, ra vẻ đáng thương: “Xin anh... đưa em về với!”
Nếu không biết rõ rằng đời trước Hứa Mặc yêu mình sâu đậm, cô chắc chắn không dám bám riết như vậy.
Rốt cuộc, Hứa Mặc thích mình từ khi nào?
Anh mím chặt môi, cuối cùng bước đến trước mặt cô, rồi quay lưng lại, ngồi xuống: “Lên đi, tôi cõng cô về.”
Thẩm Kiều Kiều bất ngờ khi anh chủ động, nhưng vẫn nhanh chóng leo lên lưng anh cô sợ chậm một giây, anh sẽ đổi ý.
Cõng cô xong, Hứa Mặc đứng dậy nhẹ nhàng, bước đi ổn định, chọn đường rợp bóng cây, tránh ánh trăng chắc là sợ bị người khác nhìn thấy, làm mất thanh danh của cô.
Đi được năm phút thì đến cổng thôn, dưới gốc cây hòe lớn, Hứa Mặc đặt cô xuống, mặt không cảm xúc: “Cha tôi nằm liệt giường, mỗi tháng cần rất nhiều tiền chữa bệnh. Nhà tôi nghèo, lại còn nợ nhiều. Nếu cô không chê, tôi sẽ cưới cô. Còn nếu cô thấy tôi không xứng, thì coi như tôi chưa nói gì. Cô suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, rất nhanh đã khuất trong ánh trăng.
Thẩm Kiều Kiều biết, lời anh nói bây giờ là vì muốn chịu trách nhiệm. Nhưng... lúc này, anh có thích mình không? Dù thế nào, cô cũng muốn gả cho anh!
Cô trở về phòng mình một gian phòng riêng mà trước đây cô đã bỏ tiền xây thêm cạnh khu tập thể thanh niên trí thức, vì không quen ở chung với người khác.
Nằm xuống giường, cả người mệt rã rời, chỗ nào cũng đau, cổ chân đặc biệt nhức. Không chỉ đau, mà còn đói đói đến mức có thể ăn hết một con bò. Cô thèm bánh bao thịt.
Bỗng, lòng bàn tay cô nóng lên. Nhìn xuống, trên tay thật sự có một chiếc bánh bao nóng hổi, thơm phức. Cô giật mình ngồi bật dậy, trố mắt nhìn.
“Cái này từ đâu ra...?”
Vừa dứt lời, trước mắt lóe sáng, cô biến mất khỏi phòng, xuất hiện trong một căn bếp cổ kính rộng ít nhất 100 mét vuông, giống như Ngự Thiện Phòng trong cung đình, đầy đủ rau củ, thịt cá, lúa gạo.
Trên bàn bếp có lồng hấp đang bốc hơi nghi ngút. Mở ra, bên trong là bánh bao trắng mềm, giống hệt cái đang cầm.
Cô thử lấy một cái ra, lập tức cái bánh bao đó được “bổ sung” lại y nguyên. Nghĩa là... ở đây, đồ ăn sẽ được bổ sung vô hạn và không bao giờ hỏng!
Bên ngoài bếp là một sân nhỏ, có cây lựu và một cái giếng cổ. Cô múc nước lên uống thử vài phút sau, cổ chân bớt đau rõ rệt.
Không gian này tạm thời chỉ mở được khu bếp và sân sau, các nơi khác bị sương mù trắng che kín. Chỉ cần khẽ nghĩ, cô có thể ra vào bất cứ lúc nào. Thời gian trong không gian cũng “đóng băng” khi cô trở ra, đồng hồ vẫn chỉ 11:30.
Có vật tư trong tay, Thẩm Kiều Kiều yên tâm hẳn. Nhờ nước giếng chữa thương, chân cô đỡ đau, liền xuống giường, lôi cái rương ra.
Bên trong chỉ còn 35 đồng 8 hào.
Cô thấy xót xa, ở nhà cô được cưng như công chúa, chẳng thiếu thứ gì, tiền tiêu vặt có cha mẹ và ông bà cho, anh trai cho mỗi tháng cũng gửi rất nhiều.
Khi xuống nông thôn rồi, mỗi tháng họ vẫn gửi tiền và tem phiếu cho cô đều đặn.