“Tôi dám cá, con bé này kiên trì chưa tới một giờ là khóc.”
“Cái liềm còn không biết cầm thế nào, cái cuốc cũng không biết vung ra sao, xuống ruộng làm việc kiểu gì, chắn chắn thể nào cũng làm trò cười cho người khác.”
“Nếu tôi có tiền như cô ấy, tôi chẳng dại gì đến đây chịu khổ thế này, cứ ở nhà mà nằm cho sướng.”
Tiếng bàn tán ríu rít bên tai vang không dứt, nhưng Thẩm Kiều Kiều không để tâm.
Họ nói không sai nếu có tiền, ai lại muốn giữa mùa hè nắng như đổ lửa mà ra đồng, cho mồ hôi đầm đìa.
Nhưng bây giờ cô sắp gả chồng, phải giữ tiếng tốt cho bản thân, không thể để nhà chồng có cớ bôi xấu.
Tất nhiên, cô cũng không định cả ngày cắm mặt xuống đất, lưng hướng lên trời. Cô sẽ tìm cách làm việc nhẹ hơn một chút.
Chỉ cần một ngày kiếm được hai, ba công điểm là đủ. Như vậy ít ra cũng chứng minh mình không phải loại tay yếu chân mềm, chỉ biết làm bình hoa.
Hơn nữa, nếu danh tiếng trong thôn cứ xấu mãi thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô.
Sau này cô còn muốn thi đại học, à không, là thi cùng Hứa Mặc!
Vậy nên, thành phần lý lịch tuyệt đối phải tốt.
Đội trưởng liếc nhìn đám phụ nữ đang tụ tập xem chuyện, không chịu làm việc.
“Làm gì đó? Nhà đủ lương thực để ăn rồi à? Không cần làm việc nữa hả?”
Đám phụ nữ lập tức tản ra.
Đội trưởng vui vẻ nhìn Thẩm Kiều Kiều: “Thẩm thanh niên trí thức, giác ngộ của cô cao lắm. Bây giờ chúng ta cần phát huy tinh thần chịu khổ, ăn khổ mới là người giỏi. Hôm nay là ngày đầu cô làm việc, tôi sẽ sắp cho cô việc nhẹ nhàng một chút.”
Đội trưởng càng nhìn cô càng thấy thuận mắt.
Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng nói: “Đội trưởng, cháu nói trước nhé, một ngày chắc cháu chỉ làm được hai, ba công điểm thôi.”
Đội trưởng: “…”
Trẻ con cắt cỏ lợn cũng làm được hai, ba công điểm.
“Cứ làm được bao nhiêu thì làm. Hôm nay hai, ba công điểm, mai bốn, năm công điểm, sau này không chừng còn được mãn công điểm. Khi đó sản lượng lương thực của đội chúng ta sẽ tăng lên ngay.”
Ông còn hào hứng vẽ viễn cảnh, nhưng Thẩm Kiều Kiều thì “dầu muối không ăn”.
Cô đã nói là hai, ba công điểm thì chắc chắn không làm hơn.
Làm nhiều mệt lắm! Có thời gian, cô đi kiếm tiền còn sướng hơn.
“Đội trưởng, cháu sẽ làm việc gì ạ?”
“Cháu ra ruộng đậu nành làm cỏ. Chỗ đất ở sườn núi phía bắc, hai sào thôi, không lớn đâu. Làm xong ghi cho cháu hai công điểm.”
“Vâng ạ.”
Làm cỏ chắc đơn giản thôi. Nhưng hai sào thì rộng cỡ nào, cô cũng chẳng hình dung được.
Lúc này đội trưởng ngẩng đầu, thấy Hứa Mặc đang đi tới.
“Vừa hay, Hứa Mặc, cháu dẫn Thẩm Kiều Kiều ra ruộng đậu nành nhé. Nhớ dạy con bé cách nhận biết cây đậu, đừng để nhổ nhầm.”
Thẩm Kiều Kiều quay đầu, thấy Hứa Mặc tiến lại gần.
Anh cao thật cao, đứng trước mặt anh, cô cảm giác mình như một đứa trẻ.
Có khi anh chỉ cần một tay là nhấc bổng cô lên mà không tốn chút sức.
Hứa Mặc liếc cô một cái, hơi chau mày nhưng không nói gì. Anh nhận nông cụ rồi dẫn cô đi.
Cô cũng nhận một cái liềm, lưỡi sắc bén, nhìn khá tò mò.
Kiếp trước cô chưa từng đụng vào mấy thứ này. Cô cầm cán liềm vung thử, chém mấy bụi cỏ ven đường.
Cỏ bị cắt gục ngã rạp, cô thấy hứng thú nên vung mạnh lần nữa.
Không may, lưỡi liềm trúng phải một hòn đá, bật ngược lại. Cô hoảng hốt buông tay, liềm bay ra, rơi ngay sát chân mình.
Nguy hiểm thật! Tim cô đập thình thịch.
Hứa Mặc quay lại, thấy lưỡi liềm dưới đất liền nhặt lên, không đưa trả mà chỉ nhạt giọng: “Người lớn rồi, còn nghịch.”
Cô le lưỡi, định làm nũng nhưng thấy xung quanh có người nên không dám.
“Vui mà…” cô lí nhí.
Anh im lặng một lúc, giọng hơi gượng: “Tay có bị thương không?”
Cô đưa bàn tay trắng nõn ra trước mặt anh: “Không ạ.”
Anh nhìn tay cô thon dài, trắng mịn, làn da sáng đến mức mạch máu cũng thấy rõ.
Đôi tay này vốn đâu phải để làm việc đồng áng, nếu vậy thì thật phí quá.
“Đi thôi.” Anh quay đi, tiếp tục bước.
Cô nhìn cái liềm trong tay anh, muốn bảo “anh chưa trả em” nhưng nghĩ lại vừa rồi anh là quan tâm mình, không muốn để mình bị thương nên mới không đưa.
Thẩm Kiều Kiều thấy lòng vui như trẻ con. Có khi Hứa Mặc thích mình thật!
Khi họ đi xa, mấy người hóng chuyện bắt đầu xì xào.
“Thấy không? Hứa Mặc vừa rồi mắng Thẩm Kiều Kiều đó, dữ ghê, suýt làm cô ấy khóc kìa.”
“Chắc cậu ta ghét bỏ cô ấy từng thích Phương Thanh Hạc. Đàn ông ai mà đi thích hồ ly tinh.”
“Về sau nhà họ Hứa chắc náo loạn lắm, đúng là xui thật.”
Mẹ Phương Thanh Hạc cũng ở gần đó, đang gặt lúa mạch. Nghe thấy, bà ngẩng lên nhìn quanh, thấy không có Lưu Tiểu Lan mới dám lớn tiếng:
“Thanh Hạc nhà tôi chẳng thèm loại đàn bà vô dụng ấy. Khiêng không nổi, vác không xong, nuôi trong nhà chỉ tốn cơm. Trước kia Thẩm Kiều Kiều khóc lóc năn nỉ tôi cho cưới, nhưng tôi không đồng ý. Con trai tôi nghe tôi, nói không cưới là không cưới. Tôi dám chắc cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định với con trai tôi. Không chừng còn định hối hôn để ép nó cưới. Hừ, hồ ly tinh ấy đừng mơ bước vào nhà tôi!”
…
Hứa Mặc dẫn Thẩm Kiều Kiều tới ruộng đậu nành. Hai sào đất thật ra khá rộng, khoảng 30x40 mét, cỏ dại mọc cao tới ngang hông.
Anh ngồi xuống, bắt đầu dùng liềm cắt cỏ. Bàn tay anh lớn, ngón tay dài, chỉ cần hơi dùng sức là gân xanh nổi rõ.
“Anh ba, đây là việc của em à?” cô hỏi.
Anh không ngẩng lên: “Không cần em làm việc.”
Cô sững người. Đây là đang cưng chiều mình sao? Không muốn để mình làm nên làm thay hết?
Lòng cô ấm áp. Cô nhìn quanh chỗ này khá hẻo lánh, không ai để ý.
Thế là cô ngồi xổm xuống bên anh, cúi người hôn một cái lên má Hứa Mặc