Thập Niên 70, Trêu Chọc Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 16: Cảm giác có người đang rình

Trước Sau

break

Hứa Mặc giật mình, tay run lên, suýt chút nữa bị lưỡi hái cắt vào tay. Ngay lập tức, vành tai và cổ anh đỏ bừng.

“Thẩm Kiều Kiều, em…” Anh nghẹn cả buổi mà không nói nổi câu hoàn chỉnh.

Ánh mắt hơi hoảng loạn nhìn quanh. May mà… không có ai.

“Em… em chú ý lời nói và hành động của mình.” Cuối cùng, anh chỉ nói được một câu vừa nhạt vừa lúng túng như thế.

Thẩm Kiều Kiều thấy dáng vẻ này của anh thật sự đáng yêu. Một người đàn ông cao lớn như vậy, mà lại biết thẹn thùng đến mức này.

“Anh ba, em sắp gả cho anh rồi, đụng chạm một chút có sao.”

Cô cố ý tiến sát lại gần: “Anh ba, chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng nắm tay hay hôn ai sao? Sao lại thẹn thùng thế?”

Hứa Mặc hoàn toàn rối loạn. Cô gái này sao lại dám bạo gan như vậy? Trên đời làm gì có cô gái nào như cô.

“Thẩm Kiều Kiều, em đừng làm bậy. Bị người khác nhìn thấy thì không hay.”

Vốn dĩ Hứa Mặc là người ít nói, không thích giao tiếp. Giờ bị trêu như thế, anh hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.

Dù Thẩm Kiều Kiều sắp là vợ anh, nhưng hiện tại vẫn chưa làm lễ. Nếu bị ai bắt gặp, anh lo sẽ hỏng mất danh tiếng của cô, để người ta bàn tán này nọ.

Thẩm Kiều Kiều cố nhịn cười: “Vậy anh ba, nếu anh còn không đi thì em sẽ ôm anh rồi hôn cho sưng môi đấy.”

Hứa Mặc vừa thẹn vừa bực. Hóa ra là đang đuổi anh đi! Giờ thật sự không biết nên giận hay nên cười nữa.

Anh trấn tĩnh lại, nghiêm mặt: “Thẩm Kiều Kiều, việc đồng áng rất vất vả, em đừng làm mấy việc này.”

“Nhưng em không thể ở nhà chơi bời, nếu sau này gả cho anh mà việc gì cũng không làm, người ta sẽ cười anh cưới phải cô vợ chỉ biết ăn, là đồ vô dụng, lãng phí lương thực.”

Hứa Mặc lập tức nóng nảy: “Em là vợ anh, anh nuôi được em. Đừng để ý đến mấy lời đó.” Nói xong, anh lại ngượng ngùng vì trót buột miệng gọi cô là vợ.

Thẩm Kiều Kiều thật sự muốn nhào tới ôm anh một cái. Người đàn ông này đúng là điển hình cho kiểu bênh vợ bất chấp.

“Anh ba, hay anh gọi lại ‘vợ’ một tiếng đi, em thấy anh gọi thế nghe hay lắm.”

“Thẩm Kiều Kiều!” Hứa Mặc nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng.

Cô bật cười: “Anh ba, anh mau đi làm việc của mình đi! Không khéo mấy bà cô lại tưởng chúng ta đang làm chuyện xấu trong ruộng đậu nành ấy.”

Nghe vậy, Hứa Mặc mới giật mình. Anh đành thôi, không khuyên nữa. Cắt cỏ mệt như vậy, để cô làm một ngày thấy mệt rồi hôm sau chắc chẳng muốn đụng vào việc đồng áng nữa.

Anh đưa lưỡi hái cho cô, chỉ cho cô đâu là mầm đậu, đâu là cỏ dại, cách cầm lưỡi hái để không bị thương tay.

Dặn dò xong, thấy cô bắt đầu cắt cỏ, anh mới đi. Thực ra, nhìn tư thế cầm lưỡi hái của cô, anh vẫn thấy lo, sợ cô cắt trúng chân mất.

Hứa Mặc đi rồi, Thẩm Kiều Kiều tập trung làm việc. Ruộng đậu toàn cỏ dại, loại thấp, loại cao, có cả loại cứng như thép, cắt rất tốn sức.

Chỉ một lát, lòng bàn tay cô đã bắt đầu đau. Cô buông lưỡi hái nhìn xuống, khớp ngón tay đỏ ửng, da còn hơi trầy. Nếu cứ làm hết cả ruộng, chắc tay cũng tàn phế mất.

Quả nhiên, việc đồng áng không dễ, công điểm cũng chẳng dễ kiếm! Dù oán than, cô vẫn tiếp tục làm.

Nửa tiếng trôi qua, cô vẫn chỉ loay hoay một chỗ, cố kéo từng đám cỏ. Nhìn thì tưởng cô làm rất nghiêm túc, nét mặt đầy quyết tâm, tay ra sức chống lại cỏ dại.

Nhưng kết quả… nửa tiếng chỉ nhổ được một mảng nhỏ, còn kèm cả mầm đậu.

Giờ là 2 giờ 30 chiều, nắng vẫn gay gắt.

Tiếng ve kêu râm ran khiến đầu óc càng thêm bức bối.

Thẩm Kiều Kiều đang hoa mắt chóng mặt thì bỗng cảm giác phía sau có người đang rình. Cô dừng tay, lau mồ hôi trên trán rồi quay đầu lại. Ngoài mấy cây ngô khô héo bị nắng thiêu, chẳng có gì. Cô nghĩ chắc mình ảo giác, nên không bận tâm.

Nhưng vừa quay lại làm, cảm giác bị theo dõi lại tới. Cô quay ngoắt ra sau, vẫn không thấy ai. Cảm giác rợn gáy nổi lên.

Mảnh ruộng này nằm ở vùng khá hoang vu, xung quanh toàn núi đá và cây cối. Cô quay sang trái suýt hét toáng lên.

Chỉ cách chừng mười bước có một nấm mồ. Bị cỏ dại che phủ nên trước đó cô không để ý. Giờ thấy rồi, da đầu tê rần, sống lưng lạnh buốt. Suýt nữa bật khóc.

Dù ở nông thôn đây là chuyện bình thường, cô vẫn bị dọa. Tay cầm lưỡi hái run lẩy bẩy.

“Hứa Mặc… Hứa Mặc…” Lúc này cô hối hận vô cùng. Biết vậy đã không đuổi anh đi.

“Chị dâu tiên nữ! Chị dâu tiên nữ ơi! Em tới đây!”

Bỗng giọng một cô bé vang lên từ xa.

Thẩm Kiều Kiều lập tức tỉnh táo lại, mừng rỡ nhìn về phía người tới: “Hứa Mỹ Lệ!”

Là em gái thứ tư của Hứa Mặc, cô bé sáng nay đi cùng anh đưa cơm cho cô.

Hứa Mỹ Lệ nhanh nhẹn như con khỉ, nhảy qua những chỗ gập ghềnh, chỉ chốc lát đã tới trước mặt Thẩm Kiều Kiều.

Cô bé nhoẻn cười, lộ hàm răng trắng đều:

“Chị dâu, anh ba bảo em tới giúp chị.”

Thẩm Kiều Kiều xúc động đến muốn ôm cô bé xoay vòng: “Cảm ơn em, tới thật đúng lúc! Vừa rồi chị suýt bị dọa chết.”

Cô chỉ vào nấm mồ bên cạnh, vẫn còn run.

Hứa Mỹ Lệ tỏ vẻ đã quen: “Bọn em thấy nhiều rồi, không sao đâu. Nếu chị sợ thì qua bên kia dưới gốc cây nghỉ, để em làm cho.”

Nói rồi cô bé cầm lấy lưỡi hái từ tay Thẩm Kiều Kiều, nhanh chóng cắt cỏ. Chỉ vài phút đã hơn thành quả nửa tiếng của Thẩm Kiều Kiều.

Cô vội giành lại: “Sao để em làm được, em chỉ cần ở đây nói chuyện với chị thôi, mau đưa lưỡi hái cho chị.”

Hứa Mỹ Lệ ngẩng lên, làm mặt khổ: “Chị đừng giành, nếu hôm nay em không giúp chị, anh ba sẽ không cho em ăn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.”

Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác, không hiểu sao lại có liên quan thế.

Hứa Mỹ Lệ thật thà giải thích: “Là vì trưa nay em lỡ nói sai, anh ba bảo em chọc chị giận, nên lấy kẹo của em đưa cho chị.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc