Thập Niên 70, Trêu Chọc Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 14: Anh ba để dành thịt cho chị ăn

Trước Sau

break

Thẩm Kiều Kiều quay đầu lại, liền thấy Triệu Hải Đường hơi ngượng ngùng đứng sau, đang nhìn chằm chằm mình.

Đó là một cô gái chừng 17–18 tuổi, cao khoảng 1m6, buộc hai bím tóc dài, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan thanh tú.

“Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng lát nữa người yêu tôi sẽ mang cơm tới, nên không cần làm phiền cô.”

Thẩm Kiều Kiều mỉm cười rạng rỡ, chân thành mà đáng yêu.

Triệu Hải Đường sững sờ.

Cô ấy… còn biết nói cảm ơn sao?

Nếu là trước đây, Thẩm Kiều Kiều chắc chắn sẽ trưng ra sắc mặt khó chịu, liếc cô một cái. Không khéo còn buông thêm câu: “Cơm cô nấu chó cũng chẳng ăn.”

Hôm nay Triệu Hải Đường chỉ là thấy cô gái này hơi đáng thương.

Bị người ta phá hỏng danh tiếng, bất đắc dĩ tuổi còn trẻ đã phải lấy chồng, nên cô nàng mới động lòng trắc ẩn.

Phải lấy hết can đảm mới dám mở miệng hỏi, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Quả nhiên vẫn bị từ chối, nhưng… cảm giác lại không giống như mình tưởng.

Thậm chí, chỉ vì Thẩm Kiều Kiều nói “cảm ơn” mà cô nàng thấy hơi xúc động.

“À… không sao.”

Mãi một lúc sau Triệu Hải Đường mới đáp lại.

“Vậy tôi về phòng trước nhé.” Thẩm Kiều Kiều lại cười một lần nữa rồi quay về phòng mình.

“Xí, tự mình đa tình. Người ta chẳng thèm để ý cô, còn vội vàng chạy đi dán mặt nóng lên cái mông lạnh của người ta. Không phải cô định làm Diệp Hoan thứ hai, tiếp cận cô ta để lừa tiền đó chứ?”

Hoàng Hồng Hồng từ trong ký túc xá đi ra, giọng đầy mỉa mai.

Hoàng Hồng Hồng rất xinh đẹp, ngũ quan sắc nét, dáng người cao gầy, tầm 1m75. Ở trại thanh niên trí thức này, ngoài Thẩm Kiều Kiều thì cô ấy là người đẹp nhất.

Tính tình cũng hơi giống Thẩm Kiều Kiều, chỉ là… không giàu bằng.

Nói trắng ra là: có bệnh công chúa nhưng lại không có số mệnh công chúa.

Triệu Hải Đường vốn không giỏi cãi nhau, nên không buồn để ý tới Hoàng Hồng Hồng.

Thẩm Kiều Kiều vừa về phòng chưa bao lâu, đã nghe tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, thấy Hứa Mặc xách hộp cơm đứng đó, bên cạnh là Hứa Mỹ Lệ.

“Chị dâu, bọn em mang cơm tới cho chị. Hôm nay anh ba còn chẳng nỡ ăn thịt, để hết lại cho chị đó.” Hứa Mỹ Lệ tự nhiên chào hỏi.

Cô bé này có gương mặt xinh xắn, nhưng đúng kiểu trẻ con ham chơi, suốt ngày phơi nắng nên da đen nhẻm. Cười lên lộ hàm răng trắng tinh.

Hứa Mặc lập tức giữ chặt sau gáy Hứa Mỹ Lệ, ấn xuống bắt cô bé đứng yên, không cho nói nữa.

Anh mang theo cô em út là để tránh người ta bàn tán chuyện mình với Thẩm Kiều Kiều. Ai dè… người cần đề phòng lại chính là cô em này.

Anh dùng một tay giữ chặt Hứa Mỹ Lệ, tay kia đưa hộp cơm cho Thẩm Kiều Kiều. Tai anh hơi nóng lên.

Thẩm Kiều Kiều vội vàng nhận lấy, trong lòng hơi cảm động. Hứa Mặc vậy mà lại để dành thịt cho mình, thời buổi này thịt là quý giá nhất.

Cô nghiêng người mời: “Vào trong ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát.”

Lúc này Hứa Mỹ Lệ đang giãy giụa chống lại anh ba mình: “Anh ba, anh bỏ tay ra.”

Hứa Mặc mặc kệ, nói nhanh: “Bọn anh không vào đâu, còn nóng em tranh thủ ăn đi. Lần sau bọn anh lại tới mang cơm, sẵn tiện lấy hộp về.”

Nói xong, anh không cho cô kịp phản ứng, kéo Hứa Mỹ Lệ đi mất.

Thẩm Kiều Kiều vội cất hộp cơm vào phòng, rồi lấy trong tủ ra một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, chạy theo.

Lúc này Hứa Mặc đã đi tới dưới gốc cây hòe lớn ở đầu thôn.

“Hứa Mặc, đợi chút.”

Anh quay đầu lại, thấy Thẩm Kiều Kiều đuổi kịp, cô thở hổn hển, tóc rối bời vì gió.

Cô đưa túi kẹo sữa cho Hứa Mỹ Lệ: “Cái này cho em, mang về chia cho mấy bé ở nhà nhé.”

Mắt Hứa Mỹ Lệ sáng lên nhưng không dám nhận, liếc nhìn anh ba xin ý kiến: anh ba có nhận được không?

Hứa Mặc nhìn túi kẹo, số lượng cũng khá nhiều: “Không cần, đừng nuông chiều chúng quá…”

“Cứ cầm đi! Đây là chút quà cảm ơn hai người đã mang cơm cho em.”

Thấy Hứa Mặc sắp từ chối, Thẩm Kiều Kiều lập tức nhét túi kẹo vào tay Hứa Mỹ Lệ.

Cô bé thấy anh ba không nói gì, liền nhận lấy: “Cảm ơn chị dâu, chị vừa xinh vừa tốt bụng, chẳng giống như lời mọi người hay đồn chị là hồ ly tinh.”

… Bầu không khí bỗng chốc xấu hổ.

“Hứa Mỹ Lệ!” Hứa Mặc quát: “Không được nói bậy!”

Cô bé giật mình, rồi vội xin lỗi:

“Chị dâu, em xin lỗi… em nói linh tinh. Dù chị có là hồ ly tinh thì anh ba em cũng sẽ cưới chị.”

“Hứa Mỹ Lệ!” Lần này Hứa Mặc thật sự muốn bịt miệng cô bé lại. Ngày thường lanh lợi lắm, sao giờ lại ngốc thế không biết.

Hứa Mỹ Lệ vội lấy tay bịt miệng, không dám nói nữa.

Thẩm Kiều Kiều khẽ thở dài. Danh tiếng của cô… đến trẻ con cũng nghe đến thuộc lòng.

“Không sao, thôi hai người về đi. Nắng thế này coi chừng bị cảm nắng. Em về trước đây.”

Nói xong, cô quay người chạy về khu nhà thanh niên trí thức.

Hứa Mặc muốn giải thích, nhưng cô đã đi xa.

Hứa Mỹ Lệ biết mình vừa chọc giận anh ba, liền rụt rè hỏi: “Anh ba, anh giận em hả?”

Hứa Mặc lạnh mặt, liếc cô bé một cái, rồi giật túi kẹo trên tay cô bé: “Không được ăn.”

Anh bỏ đi luôn, mặc kệ em gái, để cô bé vội vàng chạy theo: “Anh ba, em sai rồi. Sau này em tuyệt đối không gọi chị ấy là hồ ly tinh nữa, em sẽ gọi là tiên nữ… không không, gọi là chị dâu… chị dâu tiên nữ!”

Thẩm Kiều Kiều về tới phòng, mở hộp cơm ra. Mùi thịt thơm nức lan tỏa.

Là thịt kho tàu, màu sắc bóng đẹp, trông cực kỳ hấp dẫn.

Cô gắp một miếng bỏ vào miệng. Thịt lợn rừng hơi cứng, nhưng hương vị thì rất ngon.

Vốn dĩ cô không thích ăn thịt mỡ, vậy mà hôm nay cũng ăn một miếng nhỏ.

Ăn xong, cô rửa sạch hộp cơm, rồi định ngủ trưa.

Đúng 2 giờ chiều, mọi người tập hợp ra đồng.

Xã viên và thanh niên trí thức đến kho lấy nông cụ, chia việc rồi đi ra ruộng.

Thẩm Kiều Kiều cũng đi.

Đội trưởng thấy cô thì hỏi: “Thẩm thanh niên trí thức, hôm nay cô định nhờ người làm hộ hay bỏ tiền mua công điểm?”

Không chỉ đội trưởng, mà ai cũng nghĩ vậy. Bởi trước đây Thẩm Kiều Kiều luôn làm thế hoặc nhờ người làm, hoặc bỏ tiền mua công điểm.

“Hôm nay tôi tự làm, không nhờ ai, cũng không bỏ tiền.”

“Gì cơ? Cô tự làm?” Mấy bà lớn tuổi đứng gần đó tưởng cô đang đùa.

Thẩm Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu:

“Ừ, tôi tự làm.”

Thế là, đám người liền phá lên cười đầy ý châm chọc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc