“Tôi quá đáng? Rốt cuộc là ai lợi dụng tôi, lại âm thầm tính kế tôi? Lúc nãy ở sân phơi, cô giật khăn lụa của tôi chẳng phải là muốn tôi mất mặt sao? Tôi nuôi cô, cô đáp lại bằng cách vong ơn phụ nghĩa à? Loại người như cô, tôi việc gì phải nể mặt. Tự lo cho mình đi, Diệp Hoan.”
Thẩm Kiều Kiều không muốn nói thêm, trực tiếp gom hết đồ của Diệp Hoan ra sân.
Diệp Hoan hoảng hốt, vội vàng xuống giường chặn lại.
Cả nồi niêu, bát đũa cũng bị lấy đi, cô ta còn sống kiểu gì nữa?
Đáng ghét, Thẩm Kiều Kiều lại dám làm căng thế này sao?
Ban đầu Diệp Hoan định dằn mặt một chút, rồi chờ Thẩm Kiều Kiều chủ động làm hòa. Nhưng nhìn thái độ của Kiều Kiều bây giờ, e là tính tiểu thư của cô lại nổi lên.
Lần này cãi nhau, Diệp Hoan quyết định nhận thua trước. Lùi một bước biển rộng trời cao.
Dù sao hiện tại cô ta vẫn phải dựa vào Thẩm Kiều Kiều mới sống yên ổn. Nếu căng thẳng thật, sau này chỉ có khổ.
“Kiều Kiều, đừng đi mà. Tôi sai rồi, không nên cãi nhau với cô, tôi xin lỗi được chưa?
Chuyện hôm nay, tôi thật sự không có ý hãm hại cô. Lúc đó tôi chỉ muốn giúp cô thôi. Mấy bà thím trong thôn kia vừa đanh đá vừa hung dữ, nếu cô không nhanh chứng minh trong sạch, lỡ họ đánh cô thì cô đâu có chống lại được.”
Diệp Hoan cố tỏ vẻ chân thành, như thể thật lòng lo cho Thẩm Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, tôi biết cô bực vì phải gả cho Hứa Mặc, cô còn thích Phương Thanh Hạc nên không muốn lấy Hứa Mặc. Nếu không, để tôi nói với Phương Thanh Hạc, để anh ấy cưới cô trước? Hoặc… cô trao thân mình cho anh ấy trước, vậy thì Hứa Mặc sẽ không cưới cô nữa.”
Thẩm Kiều Kiều lạnh lùng hừ một tiếng. Đời trước, để cô phải gả cho người ở nông thôn, Diệp Hoan từng không ít lần nói tốt cho Phương Thanh Hạc trước mặt cô.
Có thể Thẩm Kiều Kiều trước khi đã hối hận khi ở bên Phương Thanh Hạc, nhưng vẫn bị lời bạn thân dụ dỗ, đầu nóng lên rồi quyết gả cho anh ta.
Sau đó, Diệp Hoan quay về thành phố, nhờ sự giúp đỡ của Phương Thanh Hạc mà quen được Kim Cương Vương Lão Ngũ, sống sung sướng nửa đời.
Điều đáng hận nhất là, khi biết Phương Thanh Hạc ngược đãi Thẩm Kiều Kiều, Diệp Hoan lại làm như không có gì, thậm chí còn vui khi thấy cô gặp nạn.
Vừa hận mình ngu ngốc, Thẩm Kiều Kiều vừa giáng thẳng một cái tát lên mặt Diệp Hoan.
“Cô còn biết xấu hổ không? Còn dám xúi tôi đi làm chuyện mất mặt. Cô không chỉ phá hoại danh tiếng của tôi, mà còn kích động người khác gây rối tập thể. Tư tưởng của cô có vấn đề nghiêm trọng đấy.”
Thẩm Kiều Kiều lớn tiếng rồi quay sang nói với Vương Tùng, nhóm trưởng vừa đi ra từ ký túc xá nam:
“Nhóm trưởng, Diệp Hoan đang gây rối tập thể, tôi nghi cô ta là đặc vụ do địch phái tới. Nhóm trưởng mau đưa cô ta đến Cục Công An thẩm vấn kỹ càng đi.”
Diệp Hoan bị tát, mặt nóng rát.
Ban đầu định nổi giận, nhưng nghe tới chuyện bị nghi là đặc vụ, lập tức hoảng sợ.
“Nhóm trưởng, đừng nghe cô ấy nói bậy. Nhà tôi ba đời trong sạch, tôi tuyệt đối không phải đặc vụ.”
Vương Tùng, với tư cách trưởng nhóm thanh niên trí thức, phải quản lý chặt chẽ mọi người. Thời này ai cũng cảnh giác với đặc vụ, từng nghe nhiều chuyện người thân cận hóa ra lại là gián điệp.
Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Vương Tùng nghiêm mặt bước tới:
“Cô đi với tôi ra thôn, để thôn ủy đưa cô lên Cục Công An thẩm vấn.”
Diệp Hoan thật sự sợ.
“Nhóm trưởng, tôi không phải đặc vụ, anh tin tôi đi. Thẩm Kiều Kiều vu khống tôi, cô ấy muốn hại tôi.”
Vương Tùng vẫn giữ thái độ công vụ: “Diệp thanh niên trí thức, tôi khuyên cô đừng chống đối. Nếu cô chống đối, trong thôn sẽ cho người trói cô lại.”
Diệp Hoan uất ức đến bật khóc, nước mắt lã chã rơi. Không dám phản kháng, chỉ đành đi theo Vương Tùng tiến về phía thôn ủy.
Thanh niên trí thức trong này ai cũng nghĩ Thẩm Kiều Kiều bây giờ khác hẳn.
Không còn là tiểu thư kiêu căng, ngang ngạnh và ngốc nghếch như trước.
Thẩm Kiều Kiều mặc kệ ánh mắt mọi người, gom sạch đồ Diệp Hoan từng dùng, chất lên xe gỗ đẩy đến nhà đội trưởng.
“Đội trưởng, đây là ít quần áo và đồ dùng cá nhân. Giờ cháu không cần nữa, muốn quyên góp cho tập thể. Bác xem nhà nào cần thì phân phát giúp cháu.”
Cô không muốn mặc lại đồ của Diệp Hoan, nhưng nếu vứt đi sẽ bị nói là lãng phí, còn bị công khai phê bình. Chi bằng, giao cho đội trưởng phân phát là an toàn nhất.
Đội trưởng ngậm tẩu thuốc, nhìn đồ cô mang tới. Quần áo hết tám, chín bộ còn mới tinh, vải và kiểu dáng đều đẹp. Nồi niêu, bát đũa, chăn đệm… đều tốt hơn nhiều so với đồ hay dùng của dân quê.
Qua chuyện hôm qua và sáng nay, đội trưởng vốn đã thấy thương cô gái này. Một người tốt như vậy, danh tiếng lại bị hủy hoại vô cớ, cả đời coi như xong.
Giờ thấy cô tặng nhiều đồ tốt cho tập thể, ấn tượng của ông về cô càng tốt hơn.
“Thanh niên trí thức Thẩm có tính thần chia sẽ, chịu khó, đáng để mọi người học tập! Để đây đi, lát bác mang lên thôn ủy, ai cần thì phát.”
“Vâng, vậy phiền đội trưởng, cháu về trước ạ.”
Cô lễ phép chào rồi rời đi.
Vợ đội trưởng từ bếp bước ra, vừa lau tay vừa nói: “Cô nhóc này tôi thấy khá tốt, vừa xinh đẹp vừa lễ phép. Thật sự khác với lúc trước. Tôi thấy cô ấy lấy Hứa Mặc cũng không tệ. Mặt mày phúc hậu, là tướng vượng phu.”
Đội trưởng gật đầu đồng ý:
“Hứa Mặc hiếu thảo, có trách nhiệm, sẽ là người chồng tốt. Gả cho nó, ít nhất con bé sẽ không bị chồng bắt nạt.”
Thẩm Kiều Kiều không biết vợ chồng đội trưởng đánh giá mình như vậy.
Về tới ký túc xá, mọi người đang nấu cơm.
Tính tình cô trước kia quá tệ, đắc tội hết thảy mọi người, nên giờ chẳng ai muốn nói chuyện.
Thấy cô về, ai nấy vẫn làm việc của mình, không buồn để ý.
Cô cũng thấy hơi ngại đúng là trước kia nhân phẩm cô không ra gì.
Đang định vào phòng thì một giọng nói gọi với lại:
“Thanh niên trí thức Thẩm, hình như cô chưa ăn cơm đúng không? Lấy ít gạo đây, tôi nấu cho.”