Nói đến chuyện nhà anh cả sau này không có ngày yên ổn, mặt Trương Tú Phương đầy đắc ý, không giấu nổi sự hả hê.
Bà ta vốn đã không ưa gì Lưu Tiểu Lan.
Giờ thì hay rồi, nhà đó đúng là “dậu đổ bìm leo”, chẳng ai giúp đỡ.
Tám chuyện với mấy người đi ngang qua chưa đã, bà ta còn chạy tới cổng nhà anh cả, định vào xem trò cười.
Lúc này, trong sân nhà đại phòng, chị dâu cả và chị dâu hau của Hứa Mặc đang rửa rau dại.
Hai người này lãnh thịt heo xong thì đã về sớm, chuyện xảy ra sau đó ở sân phơi lúa cũng là nghe người trong thôn kể lại mới biết.
Trương Tú Phương đứng dựa cửa, nói vào:
“Mấy đứa sắp có thêm một em dâu rồi đấy. Đến lúc Hứa Mặc cưới vợ, chắc chắn nó sẽ dọn về phòng mình ở, chứ không ở cái nhà tranh phía sau nữa. Khi đó mấy đứa không chiếm được phòng của nó nữa đâu. Ai da, đúng là tội nghiệp, lấy chồng không tốt, mẹ chồng thì dữ, phòng ở cũng không có. Nếu là bác, chắc bác sống không nổi. Mấy đứa nhìn con dâu nhà bác xem, chẳng phải làm gì, sống sung sướng, nhà bác thì ngày càng khấm khá. Nhìn lại nhà các cháu, haizz…”
Trương Tú Phương cố ý thở dài thật dài: “Đúng là báo ứng mà!”
Bà ta cứ một mình đứng ở cổng nói như đúng rồi, chẳng ai thèm để ý.
Chị đầu hai Lý Nhị Muội rửa xong rau, bưng chậu nước đi ra cửa.
“Phi, chó hoang ở đâu chạy đến sủa ầm lên, thật xui xẻo.”
“A! Mày không có mắt à? Làm ướt hết người tao rồi!”
Nước trong chậu tạt thẳng vào người Trương Tú Phương từ trên xuống dưới, khiến bà ta ướt sũng toàn thân.
“Cái loại già mà không đứng đắn, bụng dạ xấu xa, tâm can gan phổi đều mục nát. Đồ già sống dai, sao bà không chết quách đi cho rồi! Ở đời chỉ thêm tai họa.”
Lý Nhị Muội vốn tính đanh đá, ai dám chọc là mắng tới nơi, bất kể đối thủ có là bảy cô hay tám dì. Nhưng chị ấy cũng biết sợ, vì mẹ chồng Lưu Tiểu Lan còn dữ hơn mình.
“Tao là bác hai của mày, mày dám mắng tao à? Không sợ trời đánh sao?”
“Bác hai? Chó nhà đội trưởng còn thân thiết với tôi hơn bà. Bà ngày nào cũng chèn ép nhà bọn tôi, lại còn đi khắp nơi bêu xấu, mặt mũi tiểu nhân đắc ý nhìn mà ghê tởm. Tôi nói cho bà biết, nếu bà còn nói xấu nhà tôi nữa, tôi tát cho rụng hết răng.”
Chị dâu cả Chu Anh không muốn gây thêm chuyện, vội kéo tay Lý Nhị Muội để bớt tranh cãi.
“Đừng kéo em, người hiền thì bị bắt nạt, ngựa hiền thì bị cưỡi. Càng nhịn, bọn người bụng dạ đen tối này càng lấn tới. Em phải mắng cho bà ta nhớ đời.”
“Đúng vậy, ai dám bắt nạt mình thì phải cho họ biết tay.”
Lưu Tiểu Lan bên ngoài đã nghe hết chuyện trong sân.
Bà em dâu này của bà vừa chua ngoa vừa keo kiệt đâu phải dạng vừa.
Bà bước tới cửa, túm cổ áo Trương Tú Phương lôi ra, quẳng xuống đất.
“Cút! Còn lảng vảng trước nhà tôi, hôm nay tôi cho bà có đi mà không có về.”
“Các người chờ đấy, tôi đi gọi Kiến Quốc chồng tôi tới xử lý các người.”
Trương Tú Phương chỉ giỏi mồm mép, chứ đánh nhau thì ai cũng có thể tát cho bà ta một cái.
Thế nên bà ta chỉ đành lủi thủi chạy về nhà mình.
“Phi, thứ đáng ghét.” Lưu Tiểu Lan nhổ một bãi nước bọt rồi đi vào bếp.
“Hôm nay vợ thằng hai giải quyết cũng không tệ, hơn nữa thằng ba sắp lấy vợ, tâm trạng mẹ vui, trưa nay nấu thịt ăn, làm màn thầu bột trắng.”
Nói xong, bà lấy một miếng thịt lợn rừng, mở tủ múc một muôi bột trắng, bắt đầu nhào bột làm màn thầu.
Chu Anh và Lý Nhị Muội liếc nhau, ngầm hiểu nhưng không nói.
Lý Nhị Muội ra hiệu bằng mắt cho Chu Anh: Chị đi hỏi mẹ xem Thẩm Kiều Kiều có thật là gả vào nhà mình không.
Chu Anh lắc đầu: Chị không dám, gan em to, em hỏi đi.
Lý Nhị Muội trợn mắt: Đồ nhát gan.
Nghĩ thế nào, chị ấy vẫn quyết định tự mình hỏi. Cất giọng: “Mẹ, Thẩm Kiều Kiều thật sự gả vào nhà mình à?”
“Ừm” Lưu Tiểu Lan đáp lạnh lùng, rồi nhìn hai nàng dâu: “Mẹ nói cho các con biết, thằng ba vất vả lắm mới lấy được vợ, sau này khi Thẩm thanh niên trí thức vào cửa, các con không được bắt nạt nó, phải đối xử tốt. Nếu nó ở nhà bị ấm ức, không muốn sống với thẳng ba nữa, mẹ sẽ lột da các con.”
Lý Nhị Muội bĩu môi: “Còn chưa về mà mẹ đã thiên vị rồi…”
“Nói cái gì đấy? Con suốt ngày nhanh mồm nhanh miệng, còn nói thêm câu nào nữa thì trưa khỏi ăn cơm, mau nhóm lửa đi.”
Chu Anh vội kéo tay Lý Nhị Muội: “Đừng nói nữa.”
Lý Nhị Muội hất tay Chu Anh ra, hậm hực: “Chỉ biết làm người tốt, đồ nhát gan.”
Nói xong liền bỏ ra khỏi bếp.
Chu Anh không chấp chị ta, ngồi xuống trước bếp đất bắt đầu nhóm lửa.
Lưu Tiểu Lan liếc con dâu cả, trợn mắt:
“Với cái tính này, không bị bắt nạt mới lạ!”
Chu Anh cười hì hì: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”
Thẩm Kiều Kiều trở về ký túc xá thanh niên trí thức, đi thẳng đến phòng của Diệp Hoan.
Ký túc xá nữ là giường chung, một cái giường đất ngủ mười người.
Căn phòng chỉ tầm bảy tám mét vuông, chật chội vô cùng.
Mùa hè nóng bức, trong phòng ngột ngạt, không có quạt, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, mùi bốc lên nồng nặc khó ngửi.
Ký túc xá nữ đỡ hơn một chút vì phụ nữ vẫn thích sạch sẽ hơn đàn ông.
Còn ký túc xá nam thì mỗi khi vào hè, mùi chẳng khác gì khoai lang thối lên men, cộng thêm mùi chân, mùi quần đùi mấy ngày không giặt… tất cả trộn lại, thật sự kinh khủng.
Lúc này khoảng mười giờ rưỡi sáng, các thanh niên trí thức đều đang chuẩn bị nấu cơm.
Việc nấu ăn thường do mấy người cùng nhau góp công, góp củi nhóm bếp.
Bởi vì những thứ như chảo sắt rất đắt, một người mua thì tốn kém, nên mọi người góp chung để dùng.
Thẩm Kiều Kiều vào phòng Diệp Hoan.
Chưa ai kịp phản ứng, đã thấy cô lôi hết chăn đệm, chiếu mền của Diệp Hoan ra, rồi mở rương lôi toàn bộ quần áo bên trong.
Cả nồi niêu nấu cơm cũng chuẩn bị mang đi.
Hôm nay Diệp Hoan tới kỳ kinh nguyệt, lại vừa bị Hứa Mặc đẩy ngã trầy đầu gối, nên cả người mệt mỏi, từ lúc ở sân phơi lúa về đã nằm bẹp trên giường.
Giờ thấy Thẩm Kiều Kiều tới giành đồ, cô ta hét lên, lập tức bật dậy:
“Kiều Kiều, cô làm gì vậy? Sao lấy chăn đệm, quần áo của tôi?”
Thẩm Kiều Kiều lạnh lùng nhìn: “Mấy thứ này đều là tiền tôi mua. Cô hoặc là bỏ tiền ra mua lại, không thì tất nhiên tôi phải lấy về.”
“Thẩm Kiều Kiều, cô đừng quá đáng!” Diệp Hoan tức giận, hét vào mặt Thẩm Kiều Kiều.