Thập Niên 70, Trêu Chọc Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 11: Định ra hôn sự

Trước Sau

break

Lưu Tiểu Lan lại túm tóc mẹ Phương đánh túi bụi.

Đội trưởng chẳng buồn can ngăn. Cứ để họ đánh, miễn không chết người là được.

Ông nhanh chóng quay sang hỏi Hứa Mặc: “Hứa Mặc! Cậu có đồng ý cưới Thẩm thanh niên trí thức không?”

Nếu Hứa Mặc chịu cưới Thẩm Kiều Kiều, coi như giúp ông giải quyết được rắc rối lớn. Đến lúc cưới, ông sẽ biếu gấp đôi tiền mừng.

Hứa Mặc nuốt nước bọt, liếc nhìn Thẩm Kiều Kiều, rồi lại dời mắt đi: “Cháu đồng ý.”

Ba chữ dứt khoát, tuy không nói trực tiếp với Thẩm Kiều Kiều nhưng tim cô vẫn đập nhanh hơn hẳn, khẽ thở phào. Vậy là chuyện này coi như tạm ổn.

Nhưng vẫn chưa xong.

Thẩm Kiều Kiều hít mũi, tay bấu chặt lên đùi để tự làm đau, nước mắt lập tức rơi xuống: “Đội trưởng, tuy đồng chí Hứa Mặc không chê tôi mất danh dự, nhưng tôi cũng không thể hại anh ấy. Khi cưới, của hồi môn nhất định phải do nhà họ Phương chuẩn bị. Nếu không, tôi sẽ treo cổ ngay trước giường thím Phương.”

Mẹ Phương đang bị Lưu Tiểu Lan túm tóc, nghe vậy chỉ đành rưng rưng đồng ý:

“Cho! Tôi cho! Của hồi môn để tôi lo.” Coi như phí đuổi ôn dịch đi!

Lưu Tiểu Lan còn chưa kịp hiểu: Gì? Sao tự dưng lại thành con dâu nhà mình?

Thẩm Kiều Kiều lại nói thêm: “Của hồi môn không cần nồi niêu xoong chảo, đổi hết thành tiền, tổng cộng 50 đồng.”

“Cái gì? 50 đồng! Cô cướp tiền à?” mẹ Phương hét đến lạc giọng.

“Nếu không đưa, tôi sẽ treo cổ ngay giường bà.”

Phương mẫu nước mắt ngắn dài: “Đưa! Tôi đưa, được chưa?”

Phương Thanh Hạc tức giận bốc khói: “Thẩm Kiều Kiều! Cô không thể gả cho Hứa Mặc!” Hắn xông tới định kéo cô đi.

Nhưng đàn ông nhà họ Hứa đâu phải dạng vừa, Hứa đại ca và Hứa nhị ca lập tức chặn trước mặt, kéo hắn ra xa.

“Thẩm Kiều Kiều! Cô chẳng phải nói thích tôi sao? Sao lại gả… cho hắn…” Tiếng hắn bị kéo đi xa dần, xung quanh bỗng im lặng.

Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, suýt nữa hôm nay có người mất mạng. Vẫn là Hứa Mặc phúc hậu, giúp ông giải quyết đại họa.

Ông nhìn Hứa Mặc với ánh mắt khác hẳn, hận không thể nhận làm con nuôi.

Đội trưởng quay sang nói với đám người đang hóng: “Không cần đứng xem nữa, mau về nấu cơm trưa, chiều còn làm việc.”

Mọi người lục đục tản về.

Diệp Hoan liếc Hứa Mặc, trong lòng cười lạnh: Thẩm Kiều Kiều, nhìn cô bị gả cho một tên chân đất ở nông thôn tôi thích chết đi được. Sau này cô đừng mong quay lại thành phố. Còn tôi, nhất định sẽ về thành, lấy chồng giàu, làm phu nhân, để tức chết cô.

Nghĩ vậy, cô ta hừng hực khí thế bỏ đi.

Khi đám đông đã gần tan hết, đội trưởng mới nhắc nhở hai người vẫn đang đánh nhau: “Hai người bớt quá đáng đi, đánh nữa tôi trừ công điểm đấy.”

Lúc này, Thẩm Kiều Kiều chạy lại đỡ Lưu Tiểu Lan đứng dậy.

Lưu Tiểu Lan chớp mắt nhìn Thẩm Kiều Kiều, bất giác ngẩn người. Cô gái xinh đẹp thế này lại sắp làm con dâu mình sao?

“Cảm ơn cháu!!” Bình thường lanh mồm lanh miệng là thế, giờ chẳng biết nói gì hơn.

Mẹ Phương thì thân thể đầy thương tích, chờ mãi chẳng ai tới đỡ. Người nhà cũng chẳng thấy đâu, càng nghĩ càng tủi thân, muốn khóc.

Đại đội trưởng lên tiếng: “Nếu mọi người đều đồng ý hôn sự này thì định sớm đi. Thẩm thanh niên trí thức chưa đủ tuổi kết hôn, tôi sẽ trình bày với Thôn ủy để cấp giấy chứng nhận. Còn đám cưới, các người tự bày tiệc, mời dân làng tới chung vui. Tôi sẽ chọn ngày giúp, xong sẽ báo lại.”

Ông lại dặn: “Mấy người là đối tượng trọng điểm trong thôn, đừng gây chuyện nữa. Mẹ Phương, bà nghe rõ chưa?”

Mẹ Phương gật gật đầu, ỉu xìu đáp: “Nghe rồi.”

“Vậy mau về chuẩn bị tiền của hồi môn.”

Mẹ Phương như nuốt phải ruồi, mặt mày khó coi nhưng không dám cãi. Bà ta thật sự sợ Thẩm Kiều Kiều treo cổ ở nhà mình, nên chỉ hừ một tiếng rồi bò dậy bỏ đi.

Đội trưởng quay sang Lưu Tiểu Lan:

“Lưu Tiểu Lan, tính tình bà nóng nảy, sau này Thẩm Kiều Kiều gả vào thì đối xử tốt một chút. Cô ấy là người thành phố, đừng bắt làm nhiều việc nông.”

Khuyên bảo xong, ông mới thở phào bỏ đi.

Hôm nay đúng là mạo hiểm, đến toát cả mồ hôi trán.

Trong sân lúc này chỉ còn Thẩm Kiều Kiều, Hứa Mặc và Lưu Tiểu Lan.

Ba người đứng cạnh nhau, bỗng thấy hơi ngượng ngập.

Thẩm Kiều Kiều nhìn miếng thịt heo trong tay, đưa cho Lưu Tiểu Lan: “Mẹ, cái này cho mẹ.”

Chữ “mẹ” nói ra rất tự nhiên, ngay cả cô cũng không để ý.

Kiếp trước, sau khi gả cho Hứa Mặc, Lưu Tiểu Lan từng bỏ qua hiềm khích cũ, chăm sóc cô nửa tháng. Khi đó cô luôn gọi bà là “mẹ”, nên giờ quen miệng gọi vậy.

Hứa Mặc đỏ tai. Nghe cô chưa về làm dâu đã gọi mẹ, trong lòng anh có cảm giác lạ lùng, vừa tê tê vừa ngứa ngứa.

Lưu Tiểu Lan cũng ngượng, liếc nhìn con trai: Giờ làm sao đây?

Hứa Mặc ngăn: “Nhà anh cũng được chia nhiều thịt lợn rừng, em đưa làm gì, mang về đi.”

Thẩm Kiều Kiều yếu ớt đáp: “Emi không biết nấu ăn, thịt này để ở chổ em cũng phí.”

Hứa Mặc bĩu môi quả nhiên là tiểu thư thành phố.

Lưu Tiểu Lan chẳng khách khí, nhận lấy miếng thịt: “Vậy để thím nấu, xong sẽ bảo Hứa Mặc mang qua cho cháu.”

Rồi bà bổ sung: “Sau này ngày nào cũng mang cơm cho cháu, đến khi cô gả về nhà thím mới thôi.”

“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Kiều Kiều cười ngọt ngào, khiến lòng Lưu Tiểu Lan mềm nhũn.

Cô gái này vừa xinh vừa có phúc, con trai mình đúng là may mắn.

Hứa Mặc ho nhẹ hai tiếng: “Thẩm Kiều Kiều, còn chưa gả về thì không nên gọi mẹ, người khác nghe được lại đồn đại không hay.”

Thẩm Kiều Kiều ngẩn ra, mới nhận ra mình mang thói quen kiếp trước sang. Mặt cô ửng hồng: “Em… biết rồi.”

Lưu Tiểu Lan thầm bực con trai bà đúng là khúc gỗ, không biết nắm lấy cơ hội. Cô gái chịu đổi cách xưng hô là chuyện tốt, vậy mà còn bày đặt ngượng ngùng. Không trách sao lớn từng này mà chưa cưới nổi vợ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc