Thẩm thanh niên trí thức này cũng khá nghe lời, con trai bà nói gì, cô gái nhỏ này đều ngoan ngoãn đáp lời.
Không chỉ xinh đẹp mà tính tình còn tốt như vậy, thật sự là ủy khuất cho cô gái nhỏ phải gả vào nhà bà.
Dù trước đây Thẩm thanh niên trí thức có chút được nuông chiều thành ương bướng, lại còn ngang ngược, không nói lý.
Thậm chí thường xuyên tìm Hứa Mặc gây phiền toái.
Nhưng bây giờ cô gái nhỏ này dường như đã thay đổi.
Trở nên ngoan ngoãn, ngọt ngào, ai nhìn cũng thích.
Lưu Tiểu Lan nghĩ, Thẩm Kiều Kiều chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, hơn nữa còn là người vượng phu. Bà nhất định phải dặn thằng ba đối xử tốt, trân trọng cô, không được bắt nạt cô gái nhỏ.
“Khụ khụ, giờ cũng không còn sớm, mẹ về nấu cơm đây. Thằng ba, con với Kiều Kiều đừng trò chuyện lâu quá, dù sao vẫn chưa kết hôn, không được làm gì bậy bạ với Kiều Kiều, biết chưa?”
Lưu Tiểu Lan nghiêm túc dặn con trai.
Khi quay sang nhìn Thẩm Kiều Kiều, sắc mặt bà liền dịu lại, trở nên thân thiện.
“Kiều Kiều à, nếu thằng nhóc này dám bắt nạt con, cứ nói với thím, thím sẽ lấy cành liễu quất cho nó sưng mông. À, cháu thích ăn ngọt hay ăn cay?”
Thẩm Kiều Kiều ngượng ngùng đáp: “Cái gì cũng được, cháu không kén ăn.”
Lưu Tiểu Lan lại càng hài lòng với con dâu này.
Nhìn xem, đúng là hiểu chuyện!
Người trong thành vốn thân thể yếu, da dẻ mịn màng, nhưng cô lại nói mình không kén ăn, chắc chắn là thông cảm cho bà nấu nướng vất vả, không muốn làm phiền bà.
Thật là một đứa trẻ ngoan.
“Vậy thím sẽ làm cay vừa phải nhé.”
“Vâng, cảm ơn thím.”
“Ai u, ngoan quá. Thím đi trước đây, hai đứa từ từ nói chuyện.”
Lúc đi, Lưu Tiểu Lan còn liếc cảnh cáo Hứa Mặc.
Chưa cưới thì đừng có vượt rào.
Hứa Mặc: “…” Chẳng lẽ là ảo giác? Sao anh nhớ trước đây mẹ rất thương anh? Đây vẫn là mẹ anh sao?
Lưu Tiểu Lan đi rồi, Thẩm Kiều Kiều mới dám động tay động chân với Hứa Mặc.
Cô bước lên một bước, nắm chặt cánh tay anh.
Mặt trời rất gắt, nhiệt độ không khí nóng hầm hập, thân nhiệt của Hứa Mặc cũng rất cao.
“Hứa Mặc, em đồng ý gả cho anh, không phải vì bị ép buộc, mà là tự nguyện. Em thật sự thích anh, đời này chỉ lấy anh thôi.”
Cô biết Hứa Mặc vẫn nghĩ ngợi lung tung, cho rằng cô không phải tự nguyện.
Cần phải nói rõ cho anh biết để anh không còn băn khoăn, từ đó sớm thích cô.
Qua chuyện hôm qua và hôm nay, Hứa Mặc mới phát hiện cô gái này gan lớn đến vậy.
Đột nhiên bị lôi ra mạnh mẽ tỏ tình, tai anh đỏ bừng.
Anh hơi luống cuống, muốn gạt tay Thẩm Kiều Kiều ra nhưng lại sợ làm cô buồn.
Đành dùng tay kia nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo ra.
“Bây giờ chúng ta chưa kết hôn, để người khác thấy không hay.”
“Vậy… hay là chúng ta tìm chỗ không có người nhé?”
Hứa Mặc: “…”
Mặt anh đỏ rần.
Anh chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cũng chưa từng có người yêu.
Bị trêu bất ngờ như vậy, anh hoàn toàn hoảng.
Ai nói cho anh biết, sao một cô gái nhỏ lại dám to gan như thế?
Vừa làm người ta tức vừa làm người ta thẹn, mà lại ẩn ẩn có chút mong chờ.
“Thẩm Kiều Kiều, em… chú ý lời nói và hành động của mình.”
“Vâng.” Cô gái nhỏ hơi ủy khuất, cúi đầu, nghịch ngón tay, trông có chút buồn bã.
Hứa Mặc bỗng thấy mềm lòng.
Nhìn cái đầu tóc mềm xù kia, anh chỉ muốn đưa tay xoa xoa.
Anh hạ giọng dịu đi: “Nắng gắt lắm, mau về thôi. Lát nữa anh đưa cơm cho em.”
Rồi lại gượng gạo thêm một câu: “Mẹ anh nấu ăn rất ngon.”
Thẩm Kiều Kiều nghe vậy thì mãn nguyện, ngẩng đầu cười ngọt ngào.
“Vậy là anh đưa cơm cho em đúng không?”
Ban đầu Hứa Mặc định nói là em tư đưa, nhưng không hiểu sao lại gật đầu.
“Vậy thì tốt, em về chờ anh.”
“Đợi đã.” Hứa Mặc chợt gọi cô lại.
“Sao vậy? Muốn cùng em đi chỗ không có người à?” Thẩm Kiều Kiều mở to đôi mắt hạnh chờ đợi, nhìn anh im lặng.
Anh có chút chột dạ.
“Không phải, anh muốn hỏi em, chân em đã khỏi chưa? Hôm qua thấy em đi khập khiễng.”
“À, khỏi rồi. Hôm qua chỉ bị trẹo nhẹ, ngủ một giấc là hết. Hứa Mặc, không ngờ anh quan tâm em như vậy, ngay cả việc em bị thương ở chân cũng nhớ.”
Hứa Mặc quay mặt đi, không dám nhìn cô.
Anh sắp không chống đỡ nổi mấy chiêu tấn công của cô gái này.
“À mà… tối qua cổ em có dấu vết, sao giờ lại hết rồi?”
Hứa Mặc thấy rất lạ, vì chính anh đã để lại dấu vết ấy, rõ ràng như vậy mà.
Thẩm Kiều Kiều rụt cổ, vội giải thích: “Em bôi thuốc mỡ nhà gửi tới, hiệu quả tốt lắm, một đêm là hết.”
Rồi cô lại nghịch ngợm trêu anh, giọng ngọt ngào: “Anh ba, sau này nhẹ tay thôi, đừng mạnh bạo như vậy nữa.”
Nói xong, cô thấy mặt Hứa Mặc vừa mới bớt đỏ lại đỏ lên, liền cười, quay đầu bỏ đi.
“Hứa Mặc, sau này em sẽ gọi anh là anh ba.”
Cô bước chân nhẹ nhàng, chẳng bao lâu đã khuất khỏi tầm mắt.
Hứa Mặc cuối cùng mới thở phào.
Chỉ trong chốc lát mà anh cảm thấy cả người ướt đẫm mồ hôi.
Có Thẩm Kiều Kiều ở bên, anh cứ căng thẳng không thôi.
Nhìn bóng dáng biến mất ấy, trên mặt Hứa Mặc dần xuất hiện nụ cười.
Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, gương mặt vốn lúc nào cũng cứng đờ của mình đang thay đổi.
Anh nghĩ, Thẩm Kiều Kiều chắc chắn không thích Phương Thanh Hạc nữa!
Rốt cuộc, hôm qua và hôm nay, cách cô cư xử đều chứng minh cô muốn cắt đứt quan hệ với Phương Thanh Hạc.
Chỉ là… cô nói thích anh, liệu có giống như với Phương Thanh Hạc trước kia không? Đến lúc cô chán rồi, liệu có thôi thích anh?
Chuyện Thẩm Kiều Kiều muốn kết hôn với Hứa Mặc nhanh chóng lan khắp thôn.
“Thẩm Kiều Kiều vừa kiêu ngạo vừa không biết lý lẽ, tác phong cũng có vấn đề. Nhà họ Hứa thì nghèo rớt mồng tơi, Lưu Tiểu Lan lại đanh đá, nóng tính. Nếu Thẩm Kiều Kiều và Hứa Mặc lấy nhau, sau này trong thôn sẽ náo loạn. Tôi dám đảm bảo, nhà Hứa Mặc ba ngày cãi một lần, năm bữa đánh một trận, chẳng có ngày nào yên. Hơn nữa, Thẩm Kiều Kiều còn mập mờ với Phương Thanh Hạc nhà họ Phương. Sau này Hứa Mặc chỉ có nước bị người ta cười vào mặt. Haiz, chắc nhà họ Hứa làm chuyện thất đức nhiều nên mới gặp phải chuyện bẩn thỉu thế này. Tôi nói thật, là do Lưu Tiểu Lan không chịu tích đức cho con, nên mới gặp báo ứng.”
Bác hai của Hứa Mặc, Trương Tú Phương, đang phun nước miếng tung bay trước cửa nhà, tám chuyện với mấy người đi đường.
“Các người đừng nghĩ tôi nói xấu. Mấy năm trước chồng Lưu Tiểu Lan bị liệt nằm trên giường, tốn sạch gia sản, còn nợ một đống chưa trả. Không chỉ bệnh của chồng không chữa khỏi, trong nhà còn phải nuôi một kẻ quanh năm ngâm mình trong thuốc, mệt đến nỗi cả nhà tiều tụy. Cách đây mấy tháng, cô gái đính hôn với Hứa Mặc thấy nhà nó quá nghèo, cuối cùng bỏ đi lấy người khác. Rồi bây giờ, Hứa Mặc lại bị bắt cưới một con nhỏ hồ ly tinh. Từng chuyện từng việc đều cho thấy Lưu Tiểu Lan làm việc thất đức nhiều, báo ứng đến con cái. Tôi chống mắt xem, đợi Thẩm Kiều Kiều về làm dâu, báo ứng của Lưu Tiểu Lan cũng sắp tới rồi.”