[Thập Niên 70] Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Tỉnh Ngộ (H)

Chương 2: Vậy em ăn hết đi

Trước Sau

break

 

Tâm trạng Diêu Doanh Doanh không tốt suốt cả ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có đến tận buổi tối, khi Tống Thu Hòe tới đón cô.

Tống Thu Hòe thầm đếm, 328, 329... Đếm tới gần 360 mà Diêu Doanh Doanh vẫn không nói câu nào, điều này không hề phù hợp với tính cách của cô. Như thường lệ, đầu tiên cô sẽ giả vờ giả vịt hỏi bản thân có mệt hay không, sau đó lại âm thầm khoe mình khoang rút thăm trúng vào công việc kiểm tra nhà kho. Nào giống hiện tại, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn thiu, không nói một lời, đôi chân ngắn thoăn thoắt, cố ý bước đi thật nhanh, nhưng lúc cô rời đi vẫn nói lời tạm biệt với thím Tống. Điều này chứng tỏ người chọc giận cô chính là anh.

Tống Thu Hòe nghiêm túc suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, tính ra thì buổi sáng cãi nhau đã qua rồi, cô sẽ không tức giận cả một ngày. Cả hôm nay đều không gặp mặt, càng không trêu chọc tới cô. Hay là người khác nói cái gì?

Nhưng cho dù người khác nói cái gì thì theo tính cách của cô, cô sẽ mắng một trận, trở về cũng sẽ quên luôn. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra, vì thế anh bước nhanh tới đuổi kịp cô.

“Tôi lại chọc giận em chuyện gì rồi à, cô chủ của tôi.” Nói xong nhẹ nhàng đụng cô một cái.

Diêu Doanh Doanh ngẩng đầu lên, thấy Tống Thu Hòe khẽ cụp mắt, ánh mắt sáng ngời lấp lánh, có chút lấy lòng cười với mình. Vừa nhìn thấy anh cười, Diêu Doanh Doanh lại càng tức giận.

“Cho anh cười này, ai anh cũng cười như vậy! Buổi sáng anh cũng cười kiểu này với Trần Thục Dao! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ ngủ chung giường với anh nữa!” Vì tức giận mà ngực của Diêu Doanh Doanh phập phồng lên xuống, bộ ngực no đủ run run, hai má ửng đỏ khiến cho khuôn mặt càng thêm diễm lệ. Nói xong còn chưa hết tức giận nên giơ tay ra nhéo thật mạnh vào eo Tống Thu Hòe.

Lúc này, cuối cùng cũng biết vì sao tổ tông tức giận, Tống Thu Hòe dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diêu Doanh Doanh, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, sau đó ôm Diêu Doanh Doanh vào lòng, chậm rãi thì thầm bên tai cô.

“A... Em ra tay thật à, tôi không có quan hệ gì với cô ta, em suy nghĩ linh tinh gì vậy? Trước đó đã nói rồi, chỉ ngủ riêng hai ngày, em đừng nghĩ đến chuyện lấp liếʍ.” Nói xong nghĩ tới gì đó, lại nói: “Nếu không, em đừng nghĩ tới quần áo mới của tháng này nữa.”

“Không được, anh đã đồng ý với tôi từ trước rồi, tôi rất thích chiếc váy hoa nhí màu vàng kia, tháng sau thời tiết ấm áp hơn rồi, tôi có thể mặc nó!”

Ngoài làm việc công, cứ hai ba ngày Tống Thu Hòe sẽ đi lên huyện làm giáo viên dạy thay. Anh khá am hiểu môn vật lý, nhưng cũng không thể coi là công việc chính thức, cho nên dựa theo số ngày làm mỗi tháng đổi thành phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải gì đó.

Ban đầu Diêu Doanh Doanh không muốn, Tống Thu Hòe đi rồi cô phải tự mình làm mọi việc, nhưng khi nghe thấy phiếu quần áo, phiếu đường thì hai mắt trợn to.

Theo lời mẹ Diêu nói thì cô chính là một cô gái vừa tham ăn vừa lười biếng vừa đỏm dáng.

Tống Thu Hòe dỗ dành rất lâu, cơn giận của cô mới nguôi ngoai.

Nửa đêm, mặt trăng bên ngoài vừa to vừa tròn, khắp nơi đều giống như phủ một lớp lụa trắng lấp lánh.

Trong nhà.

“Ngoan, có thể ăn hết mà, chỉ còn một đoạn nhỏ, xuống chút nữa đi.”

Tống Thu Hòe nhìn chằm chằm vào chỗ kết hợp giữa hai người, còn một đoạn nữa thôi, dù nói gì thì Diêu Doanh Doanh cũng không chịu ngồi xuống.

Vẫn không ăn được, Diêu Doanh Doanh muốn lùi về phía sau.

“Đừng, đừng, cứ vào như vậy thôi có được không, em sợ...” Mặt Diêu Doanh Doanh đỏ bừng, lông mi dày bị nước mắt thấm ướt, đang run rẩy. Đôi môi sưng đỏ cắn đầu ngón tay, dường như như vậy có thể mang lại một chút cảm giác an toàn.

Nhìn cô thật sự rất đáng thương, Tống Thư Hòe cầm lấy đùi của cô giơ lên, bờ mông đầy đặn tràn ra từ khe hở giữa các ngón tay, mông cô càng to hơn khi đã cởi quần áo.

Vừa dùng sức, Diêu Doanh Doanh lập tức run rẩy quỳ xuống, phần ©ôи th!t màu hồng bị lộ một chút, đến khi đoạn cuối cùng cũng ra ngoài, Diêu Doanh Doanh cắn ngón tay trong miệng, nhẹ nhàng “Ưm.... A...” vài tiếng.

“Ngồi lên, tôi liếʍ cho em, để xem vì sao em lại không ăn hết được.” Tống Thu Hòe chậm rãi nói, giọng điệu không cho phép cự tuyệt, còn mang theo chút cao ngạo.

Cảm thấy anh có chút tức giận, Diêu Doanh Doanh không dám trì hoãn.

Tống Thu Hòe cầm lấy chân Diêu Doanh Doanh, nhưng không liếʍ, chỉ nhìn. Hô hấp của anh phả vào huyệt nhỏ, chỉ nhìn chằm chằm, một dòng nước dính nhớp từ trong huyệt chảy ra.

Diêu Doanh Doanh hơi béo, nhưng lại béo đúng chỗ. Ngực vô cùng đầy đặn, mông to mẩy, bắp đùi, thậm chí là âʍ ɦộ. Môi âm rất lớn, phía trên phủ một lớp lông đen lộn xộn, một cái huyệt nhỏ.

Tống Thu Hòe hít sâu một hơi, sống mũi cao thẳng chạm vào, Diêu Doanh Doanh khó nhịn run rẩy. Có chút mùi tanh, nhưng lại mang theo vị ngọt ngấy, Tống Thu Hòe cảm thấy mình sắp say rồi. Anh há há to miệng ngậm lấy, mυ"ŧ thật mạnh, chiếc lưỡi dày dùng sức chui vào, bên trong vừa nóng vừa ẩm, còn có chỗ mềm mại nhô lên, chính cái chỗ nhô lên này mà mỗi lần đâm vào đều sướиɠ muốn chết.

Một tay Diêu Doanh Doanh nắm lấy tay của Tống Thu Hòe, mười ngón tay đan chặt, tay kia giữ lấy núm vυ" bị mυ"ŧ của mình, thân thể run rẩy kịch liệt, bất lực rêи ɾỉ.

Tống Thu Hòe lại hút một ngụm lớn, nhìn âʍ ɦộ bị làm cho đỏ hồng ướt đẫm, dâm thủy càng lúc càng nhiều. Anh xoay người đè Diêu Doanh Doanh xuống dưới.

Hơi thở nóng hổi và thô nặng áp sát lỗ tai Diêu Doanh Doanh, ngậm lấy vành tai tôi, Tống Thu Hòe chậm rãi nói: “Con điếm da^ʍ đãиɠ, lập tức làm chết em.”

Diêu Doanh Doanh sợ hãi nhưng cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể ôm chặt lấy Tống Thu Hòe. Cô bất lực cắn môi, bị buộc phải cảm nhận dươиɠ ѵậŧ thô to từng chút từng chút tiến vào trong ŧıểυ huyệt. Càng lúc càng sâu, nước trong huyệt bị ép ra ngoài, những sợi lông dính vào nhau, thẳng đến đoạn cuối cùng.

Chỉ còn một chút, Diêu Doanh Doanh bất lực run rẩy.

“Không, không cần...... Ông xã, ông xã đừng vào nữa, cầu xin anh, em sợ...”

Diêu Doanh Doanh lại khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên má, khuôn mặt ửng hồng càng trở nên xinh đẹp. Tống Thu Hòe nhìn chằm chằm vào một giọt nước mắt của cô, chờ đến nó khi chảy tới khóe miệng, anh liếʍ nó đi. Đầu lưỡi thô to thuận thế vươn vào trong miệng Diêu Doanh Doanh, điên cuồng khuấy động, vừa mυ"ŧ vừa ăn, còn cảm thấy chưa đã nghiền, anh dùng sức hút ra ngoài, ánh mắt Diêu Doanh Doanh dần dần mê màng, bỗng nhiên phản kháng lại.

Thì ra Tống Thu Hòe phía trên ăn cái miệng nhỏ nhắn của Diêu Doanh Doanh, phía dưới lại mạnh mẽ đẩy vào toàn bộ, túi trứng "bốp" một tiếng đánh vào môi âʍ ɦộ.

A...

Tống Thu Hòe nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, quá sướиɠ, thật sự quá sướиɠ. Cô đã ăn hết toàn bộ, bên trong vừa trơn vừa chặt, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang đồng thời hút vào, còn được bao phủ bởi những nếp gấp nhỏ mềm mại, dính nhớp lại ngọt ngào. Tay chân anh mềm ra, tim đập cực nhanh, bao quanh anh là một kɧoáı ©ảʍ tột độ, Tống Thu Hòe cảm thấy mình đang ở thiên đường.

Thở ra một hơi, Tống Thu Hòe bắt đầu đưa đẩy, lúc đầu còn giả vờ hỏi Diêu Doanh Doanh có thể hay không, cho đến cuối cùng càng ngày càng không khống chế được chính mình, đâm điên cuồng, đâm đến phát ra tiếng nước, giọng nói của Diêu Doanh Doanh cũng càng lúc càng quyến rũ.

“Ông xã, ông xã, đừng mà... Em biết sai rồi... Em... Không được rồi... Em sợ... Ôm em như trước đi.”

Diêu Doanh Doanh theo bản năng sợ hãi đối với loại tìиɧ ɖu͙© điên cuồng này, cô còn đơn thuần nghĩ rằng mình làm sai gì đó nên bị trừng phạt. Cô bất lực rơi nước mắt, khóc sướt mướt cầu xin anh đừng làm nữa, bầu ngực to tròn run rẩy dữ dội, da thịt va chạm vào nhau vang lên, mật dịch liên tục phun ra...

Tống Thu Hòe nhìn thấy vậy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Nếu có thể nhốt cô ở đâu đó rồi làm cô cả đời thì thật tuyệt.

 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc