Cỏ cho lợn ăn ở gần đó đều bị cắt hết, lần này Tống Thu Hòe đi xa một chút, cắt một lúc đã được hơn nửa bao. Mặt trời ló rạng rồi. Tống Thu Hòe đứng thẳng người nhìn về phía đông, lại cụp mắt không biết nghĩ đến điều gì, ánh sáng màu đỏ rực chiếu lên mặt anh, khiến anh càng thêm anh tuấn lạnh lùng.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ rồi. Tống Thu Hòe vác bao cỏ lên, chậm chút nữa sẽ làm lỡ thời gian ăn sáng của Diêu Doanh Doanh, cô nhàn rỗi sẽ lại sinh sự với anh.
Diêu Doanh Doanh mặc áo màu đỏ hoa hồng, là áo năm nay mới làm, nhưng chật quá, phần ngực bị siết chặt khiến cô không thể thở nổi. Cô buồn bã cởi ra ném sang một bên, vừa nghĩ tới chuyện mình béo lên, rất nhiều quần áo đều không mặc được nữa là lập tức cảm thấy tủi thân.
Lại đổi một cái màu đỏ thẫm, cái này vừa vặn, Diêu Doanh Doanh hài lòng soi gương, quay một vòng.
Hai bím tóc lớn vừa đen vừa dày rủ xuống trước ngực, bộ ngực đầy đặn dường như muốn tràn ra ngoài, bờ mông cong vểnh, vòng eo thon thả. Lại nhìn lên trên, đuôi mắt khẽ nhếch lên, kết hợp với bọng mắt hơi phiếm hồng, tựa như cánh hoa đào nơi đầu cành bị mưa xuân làm ướt, yếu ớt sắp rụng nhưng vẫn bám lại ở đó, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa khó nhịn.
Sau khi thay giày lao động, Diêu Doanh Doanh cầm mũ rơm đi ra ngoài. Mặc dù hiện tại ánh mặt trời không hề gay gắt, nhưng da cô non mềm, phơi nắng lâu mặt cô sẽ rất rát.
Bên ngoài, cha Diêu đã thu dọn xong bát đũa rồi bưng thức ăn lên, Tống Thu Hòe vừa trở về đang rửa tay. Diêu Doanh Doanh vội vàng cúi đầu chuyển ghế, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng không có tác dụng gì. Mẹ Diêu hùng hổ từ trong phòng đi ra, giơ tay chọc vào trán Diêu Doanh Doanh, vừa chọc vừa mắng: "Cái con bé lười biếng này, lại bắt ŧıểυ Tống đi cắt cỏ cho lợn! Ban ngày ŧıểυ Tống phải làm cả phần việc của con, đã vậy con còn không dậy nấu cơm, ngủ thẳng đến khi lợn dậy con mới dậy, có phải là cơm cũng phải đút đến tận miệng con không..."
Diêu Doanh Doanh vừa trốn vừa hổn hển cãi lại: "Ai cần anh ấy giúp! Con, con ban ngày đều tự mình kiếm điểm công, mẹ nhìn thấy anh ấy giúp con bao giờ..."
Thấy mọi chuyện diễn ra giống như mọi ngày, một lúc nữa cũng chưa kết thúc được, Tống Thu Hòe đưa cho mẹ Diêu một cái màn thầu: "Mẹ, hiện tại Doanh Doanh làm rất nhiều việc, con vốn dậy sớm lại không có việc gì làm, không sao đâu ạ." Ngay khi mẹ Diêu vừa hít vào một hơi, Diêu Doanh Doanh đã đỏ mặt nổi giận với Tống Thu Hòe: "Anh còn nói, đều tại anh!"
Thấy tình hình không ổn, cha Diêu vội vàng cầm khoai lang tới: "Doanh Doanh, mau ăn đi, anh trai con gửi từ doanh trại về đấy. Mẹ con nói gần đây con vất vả nên hấp cho một mình con ăn thôi."
Lúc này Diêu Doanh Doanh mới mất tự nhiên ngồi xuống, hừ một tiếng nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn mẹ ạ." Mẹ Diêu đã tập mãi thành quen, liếc mắt xem thường.
Cha Diêu là trưởng thôn, Diêu Doanh Doanh còn có hai người anh trai là quân nhân trong quân đội, mẹ Diêu cũng là người vừa thông minh vừa có năng lực cho nên cuộc sống của nhà họ Diêu không tồi. Bữa sáng ăn màn thầu làm từ bột mì trộn với bột ngô, ăn kèm với dưa muối và cháo kê.
Chờ cơm nước xong, Diêu Doanh Doanh và Tống Thu Hòe đi trước, chỗ làm việc của hai người bọn họ ở xa, phải đến cây cầu phía nam.
Cha Diêu giúp mẹ Diêu dọn dẹp bàn ăn, mẹ Diêu bỗng nhiên thở dài: "Ông Diêu, ông nói xem đứa nhỏ ŧıểυ Tống kia có đáng tin không, Doanh Doanh không hiểu chuyện, lại không biết nghĩ cho người khác. Lúc ấy kết hôn lại bởi vì chuyện đó, nhỡ đâu một ngày nào đó nó trở về thành phố, để Doanh Doanh lại thì làm sao bây giờ, hai chúng ta rồi sẽ già đi..."
"Ôi trời, con cháu có phúc của con cháu, Doanh Doanh được nhiều người chào đón, sẽ không có ai không thích con gái chúng ta đâu. Sau chuyện đó ŧıểυ Tống đưa nhiều tiền sính lễ như vậy, sửa nhà rồi còn dạy con gái biết chữ..." Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: "Hơn nữa, muốn trở về thành phố phải có chữ kí của tôi", cha Diêu tiến đến gần tai mẹ Diêu, hạ giọng nói.
Hôm nay Diêu Doanh Doanh đúng là không cần Tống Thu Hòe hỗ trợ, bởi vì cô rút được phiếu đến kiểm tra nhà kho, chỉ cần mang một cái ghế đến ngồi ở trước cửa, ghi vào trong sổ ai tới lấy cuốc là được, không cần phải lên núi. Vốn còn đang vui sướиɠ khoe khoang khắp nơi, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy Trần Thục Dao và Tống Thu Hòe được phân đến một tổ! Mặc dù còn có vài thanh niên trí thức khác.
Từ xa nhìn thấy hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, Tống Thu Hòe cúi đầu nghe Trần Thục Dao nói gì đó, dáng vẻ rất nghiêm túc. Trong lòng Diêu Doanh Doanh vừa khó chịu vừa buồn bực, không nhịn được nên trong lòng tự so sánh mình với Trần Thục Dao. Trần Thục Dao là người từ phương Nam đến đây, nghe nói người trong nhà đều là giáo viên đại học, cô ta còn biết chơi đàn violon, viết chữ rất đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, điềm đạm dịu dàng đứng ở đó, không một ai có thể xem nhẹ cô ta được.
Tống Thu Hòe đến từ thủ đô, nghe nói gia đình rất gia thế, nhưng phạm sai lầm nên Tống Thu Hòe bị đưa đến đây. Nhưng cụ thể có lai lịch gì thì cô cũng không biết, Tống Thu Hòe cũng không thích nói với cô, kết hôn hơn nửa năm nhưng Tống Thu Hòe còn chưa trở về thành phố, xuất thân của anh rất bí ẩn, ngay cả cha cũng không cho cô hỏi nhiều. Cô nghĩ đến lần đầu tiên gặp Tống Thu Hòe.
Là ở nhà ga huyện, cha cô đi đón thanh niên trí thức mới xuống, Diêu Doanh Doanh cũng đi theo góp vui, để cô có thể đến hợp tác xã cung tiêu đổi đường đỏ. Từ trong đám người bước xuống từ xe lửa, cô liếc mắt một cái đã thấy được Tống Thu Hòe, chỉ mình anh. Vẻ ngoài của Tống Thu Hòe quá bắt mắt, xung quanh anh là cải thảo héo úa ỉu xìu vì ngồi trên xe lửa đã mấy ngày, chỉ có anh là xanh tươi mọng nước, thân hình cao lớn, làn da trắng bóc, lông mày như tranh vẽ, lại luôn rũ mắt, không để ý tới bất cứ ai.
Trên đường đón người trở về, Diêu Doanh Doanh không nhịn được liên tục nói chuyện với Tống Thu Hòe, ông Diêu là người ân cần niềm nở cũng nhìn không nổi nữa, vừa vội vàng đánh xe lừa vừa quay đầu lại cảnh cáo Diêu Doanh Doanh: "Nếu con còn nói nhảm nữa thì về nhà cha nói cho mẹ con biết, để xem mẹ con có đánh không chết con không." Rồi quay sang mỉm cười xin lỗi Tống Thu Hòe: "Con bé này không hiểu chuyện, bị chiều hư rồi, cháu đừng để bụng nhé."
Từ trước đến nay, ông Diêu chưa từng hy vọng Diêu Doanh Doanh gả cho một người mang đến lợi ích cho ông ấy. Từ nhỏ cô đã được hai anh trai nuông chiều, tủi thân một chút xíu thôi cũng không chịu nổi, gả cho một người đàn ông thành thật và an phận là tốt nhất, chỉ cần yêu thương cô là được. Ai biết tình huống trong nhà thanh niên trí thức này thế nào, cuộc đời này, bình yên sống qua ngày là đủ rồi.
Ai mà nghĩ đến sau này lại xảy ra những chuyện kia.