Diêu Doanh Doanh mở to mắt, cô còn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần từ sau cơn ác mộng, hơi thở gấp gáp. Bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên ngực, một lúc lâu mới cảm thấy bớt khó chịu.
Mấy ngày nay cô luôn gặp ác mộng, trong mộng cô giống như một kẻ không có đầu óc làm đủ loại chuyện xấu. Vì ích kỷ nên không cho Tống Thu Hòe thi đại học chưa nói, thậm chí còn vu khống những nữ thanh niên trí thức trong sạch khác, cuối cùng rơi vào kết cục nhảy giếng tự sát. Nghĩ đến tình huống bi thảm vừa rồi, cô lại còn quên không chui vào trong chăn. Mới đầu tháng tư, trời vẫn còn lạnh, trời càng tối thì càng lạnh hơn, Diêu Doanh Doanh đành phải co chân lại.
Cô hâm mộ nhìn Tống Thu Hòe đang ngủ ngon lành bên cạnh. Sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, lông mi dài, nhìn kỹ sẽ thấy có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới mắt trái, làn da trắng nõn giống như phát sáng trong đêm tối, nhìn khuôn mặt này xong cô không thể tức giận nổi.
Nhưng nếu nhìn xuống nữa, sẽ thấy cánh tay của Tống Thu Hòe bởi vì nóng nên vươn ra khỏi chăn, cơ bắp cuồn cuộn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, gân xanh nổi lên ở mu bàn tay. Lại nghĩ đến chiều cao 1m85 của anh, Diêu Doanh Doanh tức giận hừ một tiếng.
Mấy ngày gần đây cô ngủ không ngon, nhất thời không ngủ được. Diêu Doanh Doanh xuyên qua rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Diêu Doanh Doanh không cho rằng người trong mộng kia là mình, cô tự nhận rằng mình có hơi tùy hứng, nhưng chắc chắn sẽ không xấu xa như trong mơ. Hơn nữa nếu thật sự có thể khôi phục kỳ thi đại học, cô sẽ không ngu ngốc đến mức ngăn cản Tống Thu Hòe như vậy. Cô đã từng nghĩ sẽ sống trong một căn nhà lớn trong thành phố rồi, Xuân Ny Nhi mỗi lần từ thành phố trở về đều không ngừng khoe khoang.
Nhưng lại nghĩ đến cô và Tống Thu Hòe kết hôn như thế nào, lập tức có hơi chột dạ. Là cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, nhưng không phải do cô hạ thuốc! Lúc ấy Tống Thu Hòe bị bệnh nặng, bị nữ thanh niên trí thức mến mộ anh hạ thuốc, muốn tự dàn dựng một cảnh bắt gian rồi yêu cầu Tống Thu Hòe cưới cô ta, kết quả bị Diêu Doanh Doanh đang cắt cỏ cho lợn ở sau căn phòng đó nghe được. Vừa nghĩ tới thanh niên trí thức Tống – người đẹp tựa như bước ra từ tranh vẽ sẽ bị ép buộc nên Diêu Doanh Doanh không biết lấy can đảm ở đâu ra, thừa dịp nữ thanh niên trí thức kia ra ngoài ra hiệu cho mọi người biết, cô chạy vào trong phòng uy hiếp Tống Thu Hòe, hoặc là cưới mình, hoặc là lát nữa anh sẽ bị coi là lưu manh rồi bắt lại...
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Tống Thu Hòe đã làm sau khi kết hôn, Diêu Doanh Doanh không hề chột dạ chút nào! Tống Thu Hòe chính là một con sói đuôi lớn!
...
Suy nghĩ chạy lung tung, cô không tài nào ngủ được, bàn chân thì càng ngày càng lạnh. Diêu Doanh Doanh suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được, lặng lẽ vén một góc chăn của Tống Thu Hòe lên, chui vào.
Tống Thu Hòe nhìn vô cùng lạnh lùng nhưng ổ chăn lại ấm nóng đến không ngờ, giống như một chiếc lò sưởi lớn vậy. Diêu Doanh Doanh thỏa mãn chậm rãi dán lên người Tống Thu Hòe.
Một lát sau lại cảm thấy nóng đến phát hoảng, không thể chịu nổi nữa, Diêu Doanh Doanh trở mình, dịch mông ra ngoài, lặng lẽ vén chăn lên một chút, muốn hít thở không khí.
Chợt một cánh tay từ phía sau vươn ra, giữ lấy bụng Diêu Doanh Doanh kéo cô ôm chặt vào lòng. Bàn tay to lớn cách một lớp áo ngủ mỏng manh bóp ngực cô vài cái, bộ ngực đầy đặn tràn ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn, Tống Thu Hòe khàn giọng nói: "Còn lộn xộn nữa thì làm chết em." Nói xong anh đẩy hông lên.
Diêu Doanh Doanh lập tức yên tĩnh lại, không dám nhúc nhích, giống y con chim cút. Ban ngày, cô không sợ Tống Thu Hòe, còn dám chỉ vào trán anh diễu võ dương oai, nhưng đến buổi tối, cô không dám chọc Tống Thu Hòe.
...
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, từ đầu thôn phía đông truyền đến tiếng gà gáy, Tống Thu Hòe mở mắt nhìn đồng hồ đeo tay, rón rén từ trong chăn bước ra, thuận tay đắp chăn cho Diêu Doanh Doanh. Nhưng cẩn thận đến đâu thì vẫn có gió lạnh chui vào, Diêu Doanh Doanh mơ màng màng mở mắt, hung dữ trừng Tống Thu Hòe, miệng lẩm bẩm oán giận anh đã đánh thức mình.
Dù sao cũng đã tỉnh rồi, Tống Thu Hòe dứt khoát thoải mái mặc quần áo, lúc cài thắt lưng thì phát hiện Diêu Doanh Doanh lại ngủ rồi, lông mi dài và dày, lặng lẽ rũ xuống giống như một chiếc quạt nhỏ, đôi môi ẩm ướt khẽ bĩu, chăn nóng bỏng khiến hai má cô đỏ bừng giống như trái anh đào chín mọng.
Vẫn là ngủ ngoan hơn, không chọc người khác tức giận.
Tống Thu Hòe dùng nước lạnh rửa mặt để tính táo.
Tháng tư, sáng sớm còn lạnh. Trời vừa tờ mờ sáng, Tống Thu Hòe đã cầm liềm lên sườn núi cắt cỏ cho lợn, trước kia đây đều là việc của Diêu Doanh Doanh, sau khi kết hôn cô lập tức tìm mọi cách để đẩy nó cho Tống Thu Hòe.
Trên đường gặp được mấy người phụ nữ xách giỏ, buộc khăn trùm đầu màu xanh, thấy Tống Thu Hòe lập tức mỉm cười chào đón: "Lại là ŧıểυ Tống à, sao con bé Doanh Doanh kia lại không chịu rời giường nữa rồi." Một người khác tiếp lời nói: "Doanh Doanh có phải lại lười biếng rồi hay không, con bé này giỏi nhất là bày trò..."
Tống Thu Hòe lễ phép cười gật đầu chào hỏi, sải bước đi tới, chưa đi được mấy bước đã bỏ lại mấy người này ở phía sau.
Anh không thích ở chung với những người này, họ không giống với Diêu Doanh Doanh, dù là bất cứ đối tượng nào thì họ đều có thể bàn luận cả nửa ngày được, từ con chó của nhà họ Đông bị mất đến cháu nɠɵạı ngốc của nhà họ Tây sắp kết hôn.
Mà ở đầu bên này, mấy người phụ nữ nhìn bóng lưng Tống Thu Hòe mỉm cười xì xào bàn tán.
"Khuôn mặt của thanh niên trí thức Tống, ôi, sao lại trắng như vậy nhỉ, ánh mắt kia, ánh mắt kia chỉ cần liếc nhìn người ta một cái thôi là như có một dòng nước ấm chảy qua tim, còn có cơ bắp kìa, eo kìa, trời ơi! Sao con bé Doanh Doanh kia lại có phúc như vậy, chuyện tốt gì đều để con bé đó chiếm hết..."
"Thế nào, bà còn muốn sao nữa, đã cả đống tuổi rồi mà còn ghen tị..."
"Lý Phượng! Bà còn có mặt mũi nói tôi...."
Nói xong thím Chu bất thình lình vươn tay ra, nhéo mạnh Lý Phượng một cái.
Lý Phượng nổi nóng, ném giỏ đi: “Bà đứng lại cho tôi!"