Ngày hôm sau Tống Thu Hòe vẫn giống như thường ngày, dậy sớm đi cắt cỏ cho lợn, đẩy cối xay lương thực, trong khi Diêu Doanh Doanh còn đang say giấc. À, không đúng, còn có một việc nữa, trước đó Tống Thu Hòe đã thức dậy để đi giặt ga giường rồi.
Diêu Doanh Doanh vẫn như thường lệ, khuôn mặt nhỏ cúi gằm nghe mẹ Diêu dạy dỗ.
“Mẹ nói gì con cũng không chịu nghe đúng không! Việc gì cũng không làm, đều là ŧıểυ Tống làm hết...”
Buổi sáng hỗn loạn trôi qua, Diêu Doanh Doanh không nói với Tống Thu Hòe một câu nào, cơm nước xong quay đầu lập tức đi làm. Hôm nay Tống Thu Hòe phải đi lên huyện dạy thay nên anh cũng không có thời gian rảnh để dỗ dành Diêu Doanh Doanh, ăn cơm xong liền đạp xe lên huyện.
Xe đạp 28 inch kiểu cũ có khung xe rất cao, thân xe màu xanh sẫm, sáng bóng, tất cả đều là do Diêu Doanh Doanh lau. Cô thích trang trí tất cả những thứ mình thích, bao gồm túi treo màu xanh đậm ở trên khung xe trước, chiếc đệm ghế nhiều màu sắc đan bằng len mềm. Mặc dù cô vẫn chưa học được cách đi xe bởi vì nó quá cao, cô vươn chân lên rất tốn sức, hơn nữa cô cũng rất nhát gan.
Nhưng điều đó không ngăn cản được việc cô đánh dấu tất cả những thứ thuộc về mình, bởi vì chiếc xe này xem như quà đính hôn bổ sung. Theo lời Diêu Doanh Doanh nói, Tống Thu Hòe có thể dùng nó là bởi vì cô hào phóng, đây là cô cho anh mượn.
Cuối tháng 4 thời tiết dần dần ấm lên, xa xa có thể nhìn thấy một chút màu xanh, con đường dẫn lên huyện năm ngoái mới được sửa lại, tương đối bằng phẳng, lúc xuống dốc không cần dùng sức, gió vù vù thổi qua bên tai, thổi bay mái tóc trên trán Tống Thu Hòe. Tóc anh hơi dài, đến lúc cắt rồi.
Lại nghĩ đến Diêu Doanh Doanh nói tóc là tài sản chung của vợ chồng, Tống Thu Hòe nhịn không được nhếch khóe miệng.
Thật ra thì cắt hay không cũng không khác biệt nhiều lắm, chẳng qua sau khi cắt thì sẽ lộ rõ trán và ngũ quan của anh, khi giương mắt con ngươi màu hổ phách nhạt ẽ càng thêm nổi bật, giống như tuyết vậy, xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, lúc nhìn chằm chằm người khác, vừa nặng nề vừa lạnh lùng, Diêu Doanh Doanh sợ hãi.
Thật ra, điều đáng sợ nhất chính là lúc ở trên giường, lúc đó bản chất thật của Tống Thu Hòe dường như sẽ hoàn toàn lộ rõ, làm vô cùng mạnh mẽ, lông cứng còn đâm vào đùi cô, Diêu Doanh Doanh sẽ không nhịn được mà phun ra. Mà Tống Thu Hòe chỉ giả vờ thương hương tiếc ngọc, ngoài mặt thì dỗ dành, nhẹ nhàng hôn và an ủi ở phía trên, phía dưới lại dùng bàn tay to lớn tát mạnh vào âʍ ɦộ của cô, thậm chí ác ý dùng ngón tay ấn vào âm vật cho đến khi nước bắn tung tóe khắp nơi, Diêu Doanh Doanh mềm rũ ŧıểυ ra mới kết thúc.
...
Dạy xong tiết hôm nay Tống Thu Hòe không sốt ruột trở về mà đạp xe đi về phía tây, dọc đường đi có không ít người. Vừa mới vào xuân năm nay anh cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh mình đã thay đổi. Dường như chợ họp lại rồi, tuy rằng còn có nhiều điều hạn chế, nhưng có chính sách từ bên trên và có biện pháp đối phó ở phía dưới, hơn nữa người dân luôn có cách để khiến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Sự đổi mới sẽ không còn xa nữa.
Đến trước cánh cửa sắt màu đỏ của căn nhà nằm ở cuối đường, Tống Thu Hòe dừng xe đạp lại, đẩy cửa đi vào.
“Ái chà, người trăm công nghìn việc hôm nay cũng rảnh rỗi rồi.”
Còn chưa thấy Chương Sĩ Hành đâu đã nghe thấy giọng nói muốn ăn đòn.
“Cuối cùng cũng đợi được cậu, à, vừa mới từ phía nam về đây.” Chương Sĩ Hành cầm ấm trà lên, chậm rãi rót vào trong cốc trà trước mặt Tống Thu Hòe.
Tống Thu Hòe không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu đáp lại.
Hương trà từ từ bay lên, hơi nóng bao phủ gương mặt Tống Thu Hòe. Tống Thu Hòe vừa mới đi dạy xong, trên sống mũi còn đeo một cặp kính không gọng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt thờ ơ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc màu xanh lam, nhìn qua lạnh lùng cấm dục tới cực điểm.
Nhưng Chương Sĩ Hành và anh lớn lên cùng nhau, anh ấy biết rõ anh có đức hạnh gì, chỉ thầm mắng một câu giả bộ, rồi lại không kiềm chế được hỏi.
“Cho nên cậu thật sự lén lút kết hôn sau lưng bọn tôi sao? Trời đất, cậu nói đùa gì vậy, mặc dù hiện tại không thể so với ngày trước nhưng cậu cũng không đến mức phải như vậy chứ, ai cũng không khuyên nổi cậu trở về à?”
Nhìn Tống Thu Hòe cứ luôn bình thản, Chương Sĩ Hành lại liên tục cau mày nói: “Sang năm cậu sẽ không dẫn theo một cô thôn nữ bế một đứa nhỏ quê mùa về thủ đô đấy chứ.” Nghĩ đến cảnh tượng kia, anh ấy muốn cười lắm lại cố gắng nhịn, bả vai run nhè nhẹ, mặt nghẹn đỏ bừng.
“Khụ khụ... Vậy những người chán ghét cậu thật có phúc.”
Chương Sĩ Hành nháy mắt ra hiệu nói với Tống Thu Hòe.
Tống Thu Hòe đã sớm quen với sự không đứng đắn của Chương Sĩ Hành, im lặng liếc mắt nhìn.
“Đừng cười như một con khỉ đần độn nữa, bên chú Chương có điều động không?”
…
Nói xong chuyện chính thì mặt trời sắp lặn, Chương Sĩ Hành tiễn Tống Thu Hòe ra khỏi ngõ nhỏ.
Dọc đường đi là những lời nói nhảm không ngừng của anh ấy, lúc thì “Cậu kết hôn rồi thì Hiểu Nguyệt phải làm sao bây giờ đây”, lúc thì “Có phải cậu đang giấu diếm chuyện xấu gì không, cậu là người có thể dễ dàng bị tính kế sao? Tôi không tin”...
Cuối cùng đưa đến ngã tư, Tống Thu Hòe nâng cằm ý bảo tiến đến đây là được rồi, Chương Sĩ Hành lúc này mới câm miệng.
Tống Thu Hòe đang định rời đi, Chương Sĩ Hành bỗng nhiên nghiêm túc chạy tới chỗ anh, nhìn vào mắt Tống Thu Hòe, nói rõ ràng: “Tôi biết rồi, cô gái tính kế cậu kia có phải ngực rất lớn đúng không?”
Tống Thu Hòe lúc này mới nghiêm túc nhìn anh ấy một cái, cũng không nói nhảm, trực tiếp đập vào trán anh ấy.
Thật ra Chương Sĩ Hành không xấu, ngược lại còn khá đẹp trai với cặp mày rậm và mắt to, dáng người cũng cường tráng, nhưng vừa mở miệng thì những ưu điểm đó lập tức biến mất, quá đáng tiếc.
Lúc Tống Thu Hòe về đến nhà thì trời đã tối hẳn, khoảng cách đến huyện rất xa, cho nên lúc đi dạy thay Tống Thu Hòe đều ăn ở căn tin trường học. Trời lạnh nên ngủ sớm, cha Diêu và mẹ Diêu đã thu dọn tắt đèn đi ngủ rồi, mấy gian phòng nhỏ của anh và Diêu Doanh Doanh vẫn còn sáng ánh đèn màu vàng ấm áp.
Trước tiên Tống Thu Hòe dùng nước nóng mà Diêu Doanh Doanh để lại để rửa ráy sau đó chờ đến khi không còn khí lạnh nữa mới đi vào trong phòng.
Mẹ Diêu thương Diêu Doanh Doanh nhất, đã tháng tư rồi mà ngày nào cũng đặt chậu than trong phòng Diêu Doanh Doanh.
Diêu Doanh Doanh gội đầu, mái tóc đen nhánh xõa tung khiến cho khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn, bị hơi nóng làm cho đỏ ửng, lông mi ngoan ngoãn rũ xuống, đôi môi nhỏ nhắn ướt át nhỏ giọng đếm "110, 111, 112, 113..."
Tóc đen ngoan ngoãn buông xuống trước ngực, bởi vì quá nóng nên cúc áo sơ mi cởi ra vài cái, lộ ra khe ngực trắng nõn đầy đặn, bộ ngực đẫy đà như tản ra mùi thịt ngọt ngấy dưới ánh đèn mờ ảo.
Đột nhiên Tống Thu Hòe cảm thấy ngứa răng.
“Lại đang đếm rồi, sao lại đếm nữa vậy.” Tống Thu Hòe vừa nói, vừa cởi quần áo lên giường.
Đây là tiền sính lễ Tống Thu Hòe đưa, tổng cộng 200 tệ, hơn nữa Diêu Doanh Doanh tích góp từ nhỏ đến lớn được hơn 40 tệ, mỗi ngày trước khi đi ngủ Diêu Doanh Doanh đều phải ôm hộp bánh bích quy nhỏ để đếm tiền.
Diêu Doanh Doanh híp mắt, hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới anh.
Tống Thu Hòe đặt cằm lên vai Diêu Doanh Doanh, từ phía sau ôm cô vào trong lòng, thò tay vào trong áo, hơi dùng sức bóp ngực cô, hô hấp dồn dập dán vào lỗ tai Diêu Doanh Doanh: “Tại sao ngực lại mềm thế.”
Diêu Doanh Doanh cảm thấy hơi thở nóng hổi chui vào trong lỗ tai, từ lỗ tai truyền đến mọi ngóc ngách trên cơ thể, ngay cả đầu ngón chân cũng tê dại.
Diêu Doanh Doanh không khỏi run rẩy, bộ ngực căng tròn nở nang bị nắn bóp lung tung, nhẹ một chút rồi nặng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại đỏ thêm một chút. Cô nhẹ nhàng cắn môi, khó nhịn nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Hộp tiền đã sớm bị ném qua một bên, Tống Thu Hòe cởi bỏ toàn bộ cúc áo trước ngực Diêu Doanh Doanh, hai bầu ngực gần như bị đè bẹp trên cơ ngực lớn, cái lưỡi dài thô to đã sớm không kiềm chế được đưa vào trong miệng Diêu Doanh Doanh, cướp đoạt nước bọt thơm ngọt, ở trong miệng nhỏ làm xằng làm bậy.
Ánh mắt Diêu Doanh Doanh dần mê ly, hai chân vô thức kẹp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ giống như đang khao khát điều gì đó.
Đột nhiên Tống Thu Hòe ngừng hôn, nhẹ nhàng dán vào bên tai, vừa liếʍ vừa mơ hồ nói: “Doanh Doanh nói cho ông xã biết, âm đa͙σ có chảy nước không, ông xã khát rồi, hửm...”