Bạch Hoán Khê nước mắt lưng tròng, kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang mắng mình. Sao chị Vũ Vi lại hung dữ như vậy chứ?
Trước đây, chỉ cần cô ta khóc lóc, chị ấy sẽ bênh vực cô ta, mắng Hạ Uyển Uyển. Tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Lúc này, Hạ Uyển Uyển vô tình nghe thấy tiếng lòng của Bạch Hoán Khê, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Trước đây, chị gái bênh vực cô ta là vì bọn họ là người một nhà. Nhưng bây giờ, chú hai đã phản bội, bọn họ đã không còn là người một nhà nữa rồi, sao chị ấy có thể tiếp tục bênh vực người ngoài chứ?
"Bạch Hoán Khê, chúng tôi làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô, tránh liên lụy đến cô. Cô mau đi bệnh viện khám chân đi…" Hạ Uyển Uyển nói xong liền đóng sầm cửa lại, không thèm quan tâm đến phản ứng của người bên ngoài.
"Mày... chúng mày..." Xung quanh không có ai lên tiếng bênh vực, Bạch Hoán Khê chỉ đành cắn răng chịu đựng, xách theo mấy cái bánh bao, tập tễnh rời khỏi nhà khách.
Chỉ là cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Chờ lát nữa, cô ta sẽ đi tìm anh họ thương lượng, cô ta không tin hôm nay không chặn được hai chị em kia. Đến lúc đó, cô ta sẽ trực tiếp bắt cóc bọn họ...
…
Trong phòng, hai chị em không nhịn được bật cười. Chưa từng thấy ai mặt dày, vô liêm sỉ như vậy, tự rước nhục vào thân, đúng là tiện hết chỗ nói.
Chỉ là lúc này, Hạ Uyển Uyển không dám nói ra suy đoán của mình. Bạch Hoán Khê cũng là người sống lại. Nếu nói ra, chẳng phải sẽ dọa chị gái sợ chết khiếp sao? Chuyện này, sau này cô phải cẩn thận đề phòng hơn. Tóm lại, Bạch Hoán Khê đừng mơ tưởng moi được chút lợi ích gì từ cô.
"Đúng rồi, hôm qua chúng ta chỉ mua đồ dùng thôi, còn chưa mua đồ ăn vặt mang theo trên đường. Hay là chúng ta đến cửa hàng bách hóa xem sao?" Hạ Vũ Vi đột nhiên nhớ ra chuyện này. Hôm qua, tuy đã mua rất nhiều đồ, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều thứ. Nhân lúc còn thời gian, bọn họ nên đi mua sắm thêm, tránh đến lúc cần dùng lại không có.
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Hai chị em khóa cửa nhà khách cẩn thận, sau đó cùng nhau rời đi. Cửa hàng bách hóa có bán rất nhiều loại hàng hóa cao cấp, tiên tiến nhất cả nước, bất kể là thứ từng thấy hay chưa từng thấy, thậm chí cả hàng hóa nước ngoài cũng có.
Hai người đi thẳng đến khu vực thực phẩm, mua một ít bánh kẹo, thêm vài túi mì ăn liền thịt gà đắt nhất. Loại mì này chỉ cần chế thêm nước sôi là có thể ăn được, rất tiện lợi khi mang theo trên tàu hỏa. Vậy là, chẳng mấy chốc, bọn họ đã chi thêm mười mấy đồng.
...
Lúc hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, vui vẻ ra về, Hạ Uyển Uyển bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác như là đang bị theo dõi, nhưng ai lại theo dõi cô chứ?
Chị gái cô không biết võ công, nếu cứ đi cùng nhau, cô không tiện ra tay. Nghĩ vậy, Hạ Uyển Uyển liền kiếm cớ cho chị gái về trước.
Đợi đến khi Hạ Vũ Vi đi khuất, Hạ Uyển Uyển lập tức rẽ vào một con đường khác. Cô có thể cảm nhận rõ ràng, người phía sau vẫn bám theo. Tốt lắm, đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Hạ Uyển Uyển bình tĩnh đi vào một con hẻm vắng vẻ, sau đó đột ngột nhảy lên tường.
Cô nhanh chóng nhìn thấy ba người đàn ông đang đi về phía này. Trong đó, có một người mà cô vô cùng quen thuộc. Đó chính là tên đối tượng xem mắt Liễu Văn Vũ mà cô đã cho ăn đòn hôm trước.
Cô đã đánh gã ta một trận nhừ tử rồi, tại sao gã ta còn bám theo cô?
"Anh Vũ, hình như không thấy người đâu nữa."
"Mày chắc chắn là nó đi vào đây sao?" Liễu Văn Vũ khó hiểu hỏi. Con hẻm này là ngõ cụt, cô có thể đi đâu được chứ?
"Chắc chắn mà. Em tận mắt nhìn thấy cô ta đi vào đây, chẳng lẽ cô ta biết bay?" Tên đàn ông còn lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, không ngờ lại thật sự nhìn thấy…
"Thật… thật sự biết bay… Anh Vũ, con nhỏ đó ở trên tường kìa!"
"Cái gì?" Liễu Văn Vũ và hai tên đàn em vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy mục tiêu.
"Mấy người đang tìm tôi sao?" Hạ Uyển Uyển đứng trên tường, cúi đầu nhìn ba người đàn ông phía dưới, thản nhiên hỏi, trong mắt lóe lên tia khinh thường.