Trần Linh ngơ ngác. Đồ đạc trong nhà, bọn họ còn chưa kịp chuyển đi mà? Ý ônglà sao?
"Đồ đạc trong nhà, em chưa động đến. Uyển Uyển nói mật thất rất bí mật, chắc sẽ không bị phát hiện."
"Chưa chuyển đồ đi sao? Vậy tại sao người trông coi nhà cửa lại nói, đồ đạc trong nhà đều bị người ta dọn không rồi?"
Vợ chồng hai người sững sờ. Trần Linh hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Hôm đó, bọn họ rời đi rất vội vàng, chẳng lẽ là Uyển Uyển làm?
Trong mắt hai người đều hiện lên cùng một đáp án. Chuyện dọn sạch đồ đạc trong nhà, rất có thể là do con gái bọn họ làm.
Con bé đó trời không sợ, đất không sợ, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao côcó thể cam tâm để mặc cho người khác lấy đi đồ đạc của mình chứ?
Nghĩ đến Hạ Uyển Uyển, vợ chồng hai người bất đắc dĩ cười khổ. Đúng là con bé ranh ma.
"Thôi, chúng ta bình tĩnh chấp nhận cuộc sống như vậy đi, chờ con bé đến đây rồi tính tiếp. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải luôn bên cạnh nhau, như lời con bé nói."
Hạ Thừa Chí cũng không còn cách nào khác. Thà để con gái sống dưới mí mắt của mình còn hơn là nhìn cô phải gả cho người đàn ông mà cô không yêu. Ít nhất như vậy, ông cũng có thể yên tâm hơn một chút. Chỉ là, e là con bé xuống đây sẽ phải chịu khổ rồi.
…
Đêm đó, dưới cùng một bầu trời sao, người vui vẻ, kẻ buồn phiền.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Hoán Khê xách theo mấy cái bánh bao đến nhà khách. Hạ Vũ Vi ra mở cửa, hai người nhìn thấy nhau, đều ngẩn người ra một lúc. Sau đó, Hạ Vũ Vi lịch sự hỏi: "Cô đến đây có việc gì không?"
"Chị Vũ Vi, chị cũng ở đây sao? Em không biết chị cũng ở đây. Không phải chị đã kết hôn rồi sao?"
Tốt nhất là cô ta đừng có mở miệng. Tại sao cô lại phải sống khổ sở như vậy? Chẳng phải là do cha cô ta hãm hại hay sao? Bây giờ còn giả vờ ra vẻ người tốt trước mặt cô, thật khiến người ta chán ghét.
Hạ Vũ Vi không muốn nói thêm gì nữa, đang định đóng cửa lại thì bị Bạch Hoán Khê nhanh chân chặn lại.
"Chị Vũ Vi, chị muốn làm gì vậy? Em là em gái của chị mà, sao lại không cho em vào? Uyển Uyển đâu? Em đến tìm em ấy."
Hạ Uyển Uyển vừa ăn sáng xong, đang dùng khăn tay lau miệng, nghe vậy, cô liền đứng dậy. Nhìn thấy cảnh tượng trước cửa, Hạ Uyển Uyển cười khẩy, không nói hai lời, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Rắc!
Tiếng xương vỡ vụn vang lên giòn giã.
Ngay sau đó, một tiếng hét chói tai vang lên, xé toạc không gian yên tĩnh của nhà khách. Giọng nói đó như tiếng quỷ khóc sói gào, vô cùng chói tai.
"A... chân của tôi! Gãy rồi, gãy rồi! Hu hu hu... đau quá..."
"Hạ Uyển Uyển, đồ tiện nhân! Mày không nhìn thấy chân tao sao?"
"Tao tốt bụng mang đồ ăn đến cho mày, sao mày lại ác độc như vậy, kẹp gãy chân tao?" Bạch Hoán Khê đau đớn ngồi bệt xuống đất, ôm lấy bàn chân bị thương, gào khóc thảm thiết.
"Ôi chao! Xin lỗi nhé. Tôi thật sự không nhìn thấy chân cô đang kẹt ở khe cửa. Hơn nữa, chân của người tốt sao lại cố tình thò vào khe cửa nhà người khác vậy?" Hạ Uyển Uyển cười nói, trong lòng vô cùng hả hê. Chỉ là một chút trả thù nho nhỏ mà đã chịu đựng không nổi rồi, vậy thì sau này sống sao đây?
"Hạ Uyển Uyển, tao là chị mày đó, sao mày có thể ác độc như vậy chứ?" Bạch Hoán Khê nhìn thấy mọi người xung quanh đang thò đầu ra xem náo nhiệt, liền cố ý khóc lóc kể lể thật to, muốn bôi nhọ danh tiếng của Hạ Uyển Uyển. Dù sao thì hai ngày nay, Hạ Uyển Uyển cũng rất nổi tiếng.
Hạ Vũ Vi nghe không nổi nữa, liền lên tiếng: "Chúng tôi không muốn dính líu đến cô, cho nên mới đóng cửa lại. Ai ngờ cô lại thò chân vào, lúc này mới vô tình kẹp phải. Cô chạy đến cửa nhà người ta rồi mắng người ta ác độc, như vậy có thích hợp không?"
Hạ Uyển Uyển không nhịn được bật cười. Chị gái cô thật là có tâm!
Câu nào câu nấy đều bênh vực cô, nhưng lại đâm thẳng vào tim Bạch Hoán Khê. Cô thật sự rất thích chị gái mình!