Bữa cơm kết thúc trong không khí “vui vẻ”, náo nhiệt. Lúc xe ô tô rời đi, Hạ Uyển Uyển vô tình nhìn thấy Bạch Hoán Khê đang lảng vảng trước cổng khu nhà.
Xem ra, người phụ nữ này thật sự sống lại rồi, còn người đàn ông kia có lẽ thật sự là chồng tương lai của cô ta…
Bạch Hoán Khê cũng vừa vặn nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, hơn nữa còn nhìn thấy người đàn ông mà cô ta ngày đêm nhung nhớ. Thế nhưng, chưa kịp tiến lên chặn xe thì cô ta đã nhìn thấy Hạ Uyển Uyển ngồi ở ghế sau…
Tại sao Hạ Uyển Uyển lại quen biết Lục Đình Tiêu?
Rõ ràng kiếp trước, lúc này Hạ Uyển Uyển đã bị anh họ nhốt lại rồi cơ mà? Sao lại quen biết Lục Đình Tiêu được? Chẳng lẽ việc cô ta sống lại đã vô tình thay đổi quỹ tích lịch sử? Không, nhất định phải uốn nắn lại hiện thực!
Có lẽ để Hạ Uyển Uyển gả cho anh họ như kiếp trước thì lịch sử mới có thể trở lại quỹ đạo ban đầu?
Nghĩ là làm, Bạch Hoán Khê lập tức quay người bỏ đi.
...
Hai chị em xuống xe, Hạ Uyển Uyển im lặng không nói gì. Hạ Vũ Vi mỉm cười nói với Lục Đình Tiêu: "Hôm nay cảm ơn anh Lục đã mời cơm. Vậy chúng tôi về trước nhé."
"Ừ." Lục Đình Tiêu thản nhiên liếc nhìn cô hồ ly nhỏ kia một cái, sau đó mới lái xe rời đi.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, thái độ của mình đối với Hạ Uyển Uyển có chút khác so với những cô gái khác.
"Em nói xem, em mê ăn thịt đến mức nào? Chỉ là một cái đùi gà thôi mà, cần gì phải giành giật với gia chủ như vậy chứ?" Lúc này, người đã đi rồi, Hạ Vũ Vi mới không nhịn được nữa, trút bỏ sự khó chịu chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
Hạ Uyển Uyển vẫn cứng miệng nói: "Chị, chúng ta là khách mà, chị đã thấy gia chủ nào keo kiệt như vậy chưa? Đáng đời anh ta lớn thế này rồi mà vẫn chưa có vợ, EQ thật là thấp."
Hạ Vũ Vi bật cười. Nghe em gái nói cũng có lý. Nhưng dù sao cũng là ngụy biện, chẳng qua là một cái đùi gà thôi mà, cần gì phải làm vậy chứ?
"Rồi, rồi, em nói gì cũng đúng."
Hai chị em vừa cãi nhau vừa đi lên lầu. Ngày mai ở lại thêm một ngày nữa là bọn họ có thể lên đường rồi, Hạ Vũ Vi vô cùng mong chờ khoảnh khắc được gặp lại cha mẹ.
…
Ở thôn Đông Ninh xa xôi, vợ chồng Hạ Thừa Chí cũng đã đến nơi. Lúc nhận được thư giới thiệu, trưởng thôn liếc nhìn hai người với ánh mắt khinh thường. Ông ta đã chứng kiến rất nhiều người phạm lỗi bị điều xuống nông thôn cải tạo rồi. Bây giờ trong chuồng bò còn có mấy người đang ở đó nữa kìa.
Trưởng thôn sắp xếp cho bọn họ ở chung một chỗ. Nơi này không có giường chiếu gì cả, chỉ có một bó rơm và 20 cân lương thực thô. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, vợ chồng Hạ Thừa Chí không khỏi nhíu mày.
Nơi này trông có vẻ sạch sẽ hơn một chút, bên trong dường như có vài người đang ở, mỗi gia đình đều được quây lại trong một khu riêng biệt. Bên kia còn nuôi năm con trâu vàng, phân bò khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc...
Trần Linh không kìm được nước mắt. Từ nhỏ đến lớn, bao giờ bọn họ phải chịu ấm ức như vậy chứ? Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống khó khăn ở đây rồi, nhưng không ngờ lại khổ sở đến mức này.
Một thời gian nữa, con gái đến đây, không biết con bé có chịu đựng nổi không?
"Trần Linh, đều là anh hại em rồi." Hạ Thừa Chí buồn bã nói, thất thần ngồi phịch xuống bó rơm. Ông cả đời thanh bạch, không ngờ cuối cùng lại bị người ta hãm hại như vậy, còn liên lụy đến cả người nhà. Ông thật vô dụng!
"Sao có thể nói như vậy được? Vợ chồng chúng ta, một khi đã nên duyên vợ chồng, vinh nhục có nhau, em nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ."
"Anh tin tổ chức nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta. Trên đường đi toàn là người lạ, anh cũng không dám hỏi han gì nhiều. Đồ đạc trong nhà, emxử lý như vậy là rất tốt. Đó chính là vốn liếng để chúng ta quay trở về Bắc Kinh."