Dưới ánh mặt trời, tóc cô còn vương giọt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khí nóng vừa rồi, trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước ngoại trừ sự khiếp sợ còn xen lẫn một tia chột dạ.
"Thẩm điểm trưởng, anh cũng tới tắm à?"
Nam nhân trước mắt mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, dáng người cao ngất lộ ra khí chất càng thêm bất phàm.
Lúc này, may mắn nhất đối với cô là, trước khi đi ra từ nhà tắm đã mặc áo sơ mi dài tay, bộ dáng nữ tính đã sớm bị che khuất kín mít.
Ngoại trừ tóc còn ướt, cũng không có sự khác biệt giữa nào với người bình thường.
Thẩm Thiệu Khanh cũng hơi thích sạch sẽ, mỗi lần vào huyện đều đến nhà tắm tắm rửa một lần, có thể đụng phải Đồng Nhan ở chỗ này, anh ta cũng rất bất ngờ: "Ừm, cậu như vậy là tắm xong rồi hả?”
Thấy trong đôi mắt ướt sũng kia hiện lên vẻ kinh hoảng, anh ta khẽ nhíu mày.
"Thẩm điểm trưởng, tôi còn có việc phải làm, chúng ta gặp lại lúc ba giờ." Đồng Nhan cũng không muốn ở lại đây lâu, phía sau nhà tắm không chỉ có một người biết cô là nữ nhi, lỡ như bại lộ thân phận thì xem như cô hoàn toàn xong rồi.
"Ừm, được."
Trầm Thiệu Khanh vừa mới dứt lời, cô đã vội vàng phất tay tạm biệt anh, mãi cho đến khi bước nhanh ra xa mới dám vỗ ngực nói rõ một câu: "Thật nguy hiểm!"
Khó khăn lắm mới đến huyện thành một chuyến, mặc dù cũng không mua cái gì cả nhưng Đồng Nhan vẫn rất hứng khởi, hơn nữa tắm nước ấm xong toàn thân đều vô cùng sảng khoái.
Trên xe ngựa trở về, so với mọi người ai cũng tay xách nách mang mà về, chỉ có cô và Thẩm Thiệu Khanh hai tay trống không không mua gì cả.
Hai người ngồi cạnh nhau, mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi bay tới chóp mũi, Đồng Nhan hít mũi, không nhịn được lén nhìn trộm gương mặt anh tuấn của anh ta, trong lòng không khỏi cảm thán ông trời thiên vị.
Làn da của nam nhân này cũng trắng thật đấy, loại da trắng lạnh này, mình ít nhất kém anh ta hai tone, hơn nữa ngũ quan cũng hoàn mỹ đến nỗi không chê vào đâu được.
Không thể phủ nhận, cùng là "nam nhân" mà nhan sắc Thẩm Thiệu Khanh cao hơn cô nhiều.
Quan trọng nhất là, anh ta còn đặc biệt nghèo chú trọng(*)!
(*) Nghèo chú trọng: không giàu mà thích xài sang.
Thậm chí sử dụng dầu gội đầu để gội đầu! Bản thân cô thì ngay cả xà phòng cũng không dùng nổi, nam nhân này thực sự khiến người ta rất hận mà!
"Xem đủ chưa?" Thẩm Thiệu Khanh đột nhiên quay đầu đối mắt nhìn cô, ánh mắt hẹp hòi, ngữ khí nhàn nhạt.
Từ khoảnh khắc Đồng Nhan đánh giá anh ta là anh ta đã biết rồi, có thể nhịn đến bây giờ mới lên tiếng đúng là không dễ dàng, thật không hiểu nổi có điểm nào khiến tên này ngốc nghếch nhìn mình?
Bị bắt ngay tại chỗ, Đồng Nhan không tự chủ sờ sờ lỗ tai giả ngốc, ngơ ngác nói: "Thẩm điểm trưởng, da anh đẹp thật đấy, còn tốt hơn cả da phụ nữ~"
Không có nam nhân nào bằng lòng so sánh dung mạo của mình với nữ nhân, trong nháy mắt Thẩm Thiệu Khanh trầm mặt xuống, mím chặt môi mỏng không thèm để ý tới sự ngốc nghếch của cô.
Đồng Nhan thấy anh ta tức giận đến mức cạn lời, khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó lại lui sang một bên làm người vô hình.
...
Ở phía Đông Bắc, chủ yếu là trồng lúa mì mùa xuân(*), gạo, đậu nành, lúa miến, tháng tám là mùa thu hoạch lúa mì.
(*) Lúa mì xuân được trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào cuối mùa hè.
Mấy tri thanh mới tới như Đồng Nhan cho tới bây giờ chưa từng trải qua vụ thu hoạch mùa thu bao giờ nên bây giờ chưa hiểu được vụ này có ý nghĩa gì.
Mỗi người nhận được một chiếc liềm đã được mài giũa ở chỗ Thẩm Thiệu Khanh rồi đi theo những cựu tri thanh khác đến cánh đồng lúa mì.
Không khí sáng sớm rất trong lành, đội trưởng Cao Đại Căn, hai tay chống nạnh chờ ở bên cánh đồng lúa mì từ sớm, thấy đám tri thanh đã tới, anh ta kéo Thẩm Thiệu Khanh nhỏ giọng dặn dò vài câu mới yên tâm rời đi.
Phân chia khu vực cho mọi người phụ trách xong, Thẩm Thiệu Khanh đi đến bên cạnh Đồng Nhan nói: "Từ giờ trở đi cậu xem tôi cắt lúa mì như thế nào thì cậu cứ cắt theo như thế ấy.”
Suy nghĩ một chút, sợ cô đi theo phía sau mình không xem hiểu, anh cố ý khom lưng, thực hiện động tác tiêu chuẩn bằng chuyển động chậm, một tay nhổ rơm, tay kia thì vung liềm.
Động tác trông có vẻ đơn giản như vậy nhưng thực tế thực hiện có chút khó khăn, Đồng Nhan bắt chước anh ta một tay nắm rơm lúa mì, tay kia cắt vài cái mới cắt đứt toàn bộ chúng.
"Đừng cắt thẳng, hãy cắt chéo."
Dây thần kinh vận động của Đồng Nhan từ nhỏ đã kém phát triển, cho dù Thẩm Thiệu Khanh lại làm mẫu một lần nữa, cô vẫn không hiểu rõ góc độ vấn đề như cũ.
Đã hơn mười phút trôi qua, tốc độ thu hoạch vẫn không hề tiến triển chút nào...
Từ trước tới nay Thẩm Thiệu Khanh cũng không phải là người tốt tính.
Lần đầu tiên trong đời gặp được người ngốc như vậy, anh ta hít sâu một hơi cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, sau đó bước ba bước hai chân song song với cô, còn chưa đợi Đồng Nhan kịp phản ứng, một bàn tay to đặt lên bàn tay mềm mại của cô.
Đồng Nhan ngửi thấy mùi hương lạnh như có như không, chỉ nghe âm thanh trầm thấp của anh ta có chút tức giận: "Nhìn liềm, lưỡi đao vát lên trên.”
Hiện tại hai người ở rất gần nhau, hơi nóng phả vào tai, lỗ tai cô bị làm cho vừa mềm ra vừa ngứa ngáy, đỏ bừng lên, cô không khỏi rụt bả vai lại, nghiêng người về phía trước, muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân.
"Cậu tự cắt một chút thử xem." Thẩm Thiệu Khanh đứng ở phía sau cô, cũng không phát hiện cô có gì khác thường, càng không biết động tác vừa rồi của mình mập mờ như thế nào.
"Ừm, được." Thấy anh ta cuối cùng cũng buông tay ra, Đồng Nhan khẽ thở dài một hơi, điều chỉnh tâm tư bối rối, nghiêm túc nhìn chằm chằm lúa mạch vàng rực kia lại bắt đầu cắt.
Hướng dẫn tận tay đã giúp cho cô tiến bộ một cách rõ ràng, cắt hai ba cái đã tìm được cảm giác.
Thẩm Thiệu Khanh đứng ở bên cạnh quan sát một lúc, thấy động tác của cô càng ngày càng thuần thục, anh ta mới yên tâm trở lại vị trí của mình cắt lúa mì.
Khi bắt đầu cắt lúa mì, mọi người đều vô cùng hăng hái, nhưng thời gian dài cứ duy trì một động tác thì cho dù là ai cũng không chịu nổi.
Đồng Nhan khom lưng, vùi đầu cắt hơn một giờ đã cảm thấy mệt mỏi không chống đỡ nổi.
Hơn nữa theo thời tiết càng ngày càng nóng, mồ hôi trên người liên tục chảy ra, cô nóng muốn chết tới nơi rồi!
Khó khăn đứng thẳng lưng lên, Đồng Nhan dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, có chút choáng váng khi nhìn cánh đồng lúa mì dài vô tận trước mắt.
Còn rất nhiều lúa mì chưa cắt như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể cắt xong...
Giờ này khắc này, cô chỉ muốn bất chấp hình tượng của mình mà ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút, dù chỉ một phút thôi cũng được, nhưng lại lo lắng nếu thật sự ngồi xuống, đầu óc sẽ lười biếng mà ảnh hưởng đến tiến độ, như vậy còn không bằng nín một hơi nhanh chóng thu hoạch hết cánh đồng lúa mì này rồi nghỉ ngơi.
Xung quanh cô ngoại trừ Thẩm Thiệu Khanh, còn có hai nam tri thanh đang làm việc. Bởi vì thời tiết quá nóng, bọn họ đã sớm cởi áo sơ mi ngắn tay, mặc áo ba lỗ, bộ dáng cẩu thả đổ mồ hôi như mưa kia thật sự khác một trời một vực với kiểu người nhã nhặn thường ngày của họ.
Dáng người Thẩm Thiệu Khanh rất đẹp, tuy rằng làn da trắng nõn giống như một thư sinh hiền lành nhưng thật ra anh ta lại có dáng người loại cực phẩm, khi anh ta cởi bớt áo ra đã để lộ nhiều da thịt hơn.
Nhìn sống lưng rắn chắc của anh càng ngày càng xa mình, Đồng Nhan khẽ mím môi, cử động bả vai đã hơi đau nhức một chút rồi lại tiếp tục vùi đầu làm việc chăm chỉ.
Không giống sự háo hức khi bắt đầu công việc buổi sáng, khi kết thúc công việc vào buổi chiều, khuôn mặt ai cũng khổ sở giống như cà tím héo, lê cơ thể mệt mỏi giống như một con ốc sên về đại viện tri thanh.
Buổi chiều, đại đội lại phát cho bọn họ mỗi người một đôi găng tay dây trắng, đây chính là đãi ngộ mới có của Tri Thanh. Cho dù đeo găng tay làm việc, lòng bàn tay mấy nữ tri thanh trong thôn vẫn nổi lên những vết phồng rộp.
Trở lại đại viện nam tri thanh sẽ đi ngang qua viện của nữ tri thanh, nhóm nữ tri thanh ở trong viện đang ngồi vây quanh nặn những cái mụn nước cho nhau, Đồng Nhan lén nhìn thoáng qua hai tay mình, lớn nhỏ năm sáu mụn nước, trong lòng cũng có chút rầu rĩ.
Làn da của nữ tri thanh mềm mại, cầm lưỡi lê cả một ngày xuất hiện vài vết phồng rộp là hiện tượng bình thường. Đám nam tri thanh da dày thịt dày đương nhiên không xuất hiện mụn nước, Đồng Nhan sợ khiến người ta hoài nghi nên cũng không dám để cho bọn họ biết tay mình cũng nổi mụn nước.
Giấu bàn tay nhỏ sau lưng, cô im lặng không nói, vừa định đi vào trong căn nhà nhỏ của mình đã bị Thẩm Thiệu Khanh gọi lại: "Đồng Đại Bảo, cậu lại đây.”
Đại viện tri thanh nấu ăn dùng nồi cơm lớn, không cần biết nam hay nữ tri thanh mỗi người đều phải thay phiên nhau nấu cơm, hôm nay vừa đến phiên Đồng Nhan nấu ăn.
Đoán anh ta chắc là vì chuyện cơm chiều, Đồng Nhan bất đắc dĩ bước tới.
Anh ta không thể để cô vào nhà uống một ngụm nước rồi làm việc sao?
Cố nén sự bất mãn trong lòng, cô lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Thẩm điểm trưởng, tìm tôi có chuyện gì?”
"Theo tôi vào đây." Thẩm Thiệu Khanh nhìn lướt qua hai tay cô đã lặng lẽ giấu đi, dẫn cô vào căn phòng mình ở.
Đây là lần đầu tiên Đồng Nhan vào phòng ở của nam tri thanh, phòng gạch ngói xanh rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, hơn nữa bên trong sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề, cũng không giống phòng của các đại nam nhân chút nào.
"Cậu ngồi đó chờ một lát."
Ngoài lò sưởi, phòng còn có một bàn làm việc và một cái ghế đẩu. Đồng Nhan rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi, tò mò không biết tại sao anh ta tìm mình.
Từ trong một chiếc hộp Thẩm Thiệu Khanh lấy ra mấy thứ đặt ở trước mặt cô, sau đó đốt đèn dầu, lạnh giọng ra lệnh: "Đưa tay ra cho tôi xem một chút.”
Nhìn thuốc sát trùng và gạc trên bàn, cô kinh ngạc trước sự quan sát tinh tế của anh ta, trong lòng Đồng Nhan cảm thấy ấm áp, bất đắc dĩ mở hai tay ra.
Dưới ánh đèn, đối với bàn tay nhỏ bé mềm mại, những vết phồng rộp ở lòng bàn tay kia thật xấu xí và dữ tợn, ngoại trừ ba mụn nước to bằng hạt đậu nành, còn có hai vết lớn to như hạt đậu phộng.
Sáng nay khi dạy Đồng Nhan cắt lúa mì, Thẩm Thiệu Khanh đã chú ý tới đôi tay mềm mại vô cùng bất thường của cô, ngay cả đám ăn chơi trác táng ở trong phố kia cũng không có đôi tay mềm như cô, có thể tạo ra mụn nước cũng không có gì lạ!
Thẩm Thiệu Khanh lấy ra một cây kim khâu đốt trên đèn dầu sau đó đưa cho Đồng Nhan: "Chọc bong bóng ra trước đi.”
Đồng Nhan nhận lấy kim khâu nhưng không xuống tay được, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là tiêm, nhìn thấy vật nhỏ bé sắc nhọn là cô sẽ hoảng hốt, nếu được lựa chọn, cô thà chết còn hơn!
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Thẩm Thiệu Khanh nghi hoặc nhìn về phía cô, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
"Có thể không chọc thủng bong bóng này được không?" Ngất xỉu vì bị tiêm không phải là chuyện gì to tát, nhưng một "đại nam nhân" như cô thật sự ngượng ngùng khi nói ra điều đó.
"Không được, mau chọc đi." Giọng điệu của anh ta không cho phép cô phản bác.
"..." Khuôn mặt Đồng Nhan trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới, khoa tay múa chân hồi lâu cũng không dám đâm: "Thẩm điểm trưởng, thị lực của tôi không tốt lắm, anh chọc giúp tôi có được không?”
Bất đắc dĩ, cô quyết định bỏ qua thể diện của mình.
"Bong bóng lớn như vậy mà cậu không thể nhìn thấy à?"
"Phòng quá tối, nhìn không rõ lắm." Cô lắc đầu kiên quyết.
Thẩm Thiệu Khanh suýt chút nữa bật cười năng lực này của cô, nếu như không phải xem cô như người em trai không hiểu chuyện của mình, chắc chắn anh ta sẽ cho cái tên gia hỏa không biết trời cao đất dày này hai cái bạt tai để tỉnh táo lại.
Cầm lấy kim khâu trong tay Đồng Nhan, anh ta đặt lên đèn hơ nóng lại, sau đó cầm lấy bàn tay phải đầy mụn nước kia, thừa dịp cô còn chưa kịp phản ứng đã cắm hai mũi kim vào đó, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn nhưng lại chuẩn.
"..." Vậy là xong rồi à? Đồng Nhan nhìn lòng bàn tay mình rồi lại ngẩng đầu trông mong nhìn Thẩm Thiệu Khanh, nhất thời không nói gì.
Đau hay không đau, chỉ là cảm xúc trong lòng muốn phát tiết ra, bây giờ lại bị kẹt ở nơi đó không trút ra được, có chút khó chịu...