"Đồng Đại Bảo, sức khỏe cậu thế nào rồi? Hai ngày nữa là vụ thu hoạch mùa thu, sẽ phải làm rất nhiều việc, cậu có thể chịu được không?" Cao Đại Căn bất giác nhíu mày nhìn tiểu tử có diện mạo quá mức tuấn tú và yếu ớt trước mắt này.
"Cao đội trưởng, tôi không thành vấn đề." Đồng Nhan bình tĩnh nghênh đón ánh mắt nhìn kỹ của anh ta, nghiêm túc cam đoan nói.
Sau khi về quê toàn bộ tài sản chỉ có năm đồng, tuy rằng năm đầu tiên có lương thực trợ cấp của nhà nước có thể giúp cô tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc, nhưng nếu không tham gia lao động kiếm công trong vụ thu hoạch mùa thu, xem ra sau khi ăn hết lương thực nhà nước phát thì cô sẽ phải uống gió Tây Bắc để sống.
"Được, nếu đến lúc đó không chịu nổi thì phải lên tiếng." Cao Đại Căn xua tay cho cô trở lại đám người rồi nói: "Những người khác nếu có việc gì thì bây giờ tranh thủ đi giải quyết đi, hai ngày nữa tới vụ thu hoạch mùa thu mọi người sẽ không được phép xin nghỉ tùy tiện đâu!”
Đồng Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trán đã phủ đầy một tầng mồ hôi mỏng, không phải vì sợ mà là vì nóng.
Bây giờ thời tiết còn rất nóng, đám nam tri thanh cùng lắm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, chỉ có Đồng Nhan vừa mặc áo thun lại mặc áo sơ mi, chỉ sợ người khác nhìn ra manh mối.
May mà cô chỉ để người ta ấn tượng về mình là một tên bệnh tật, mặc nhiều quần áo như vậy cũng không phải có gì là không bình thường.
Sau khi họp xong tất cả mọi người giải tán, Thẩm Thiệu Khanh ngoắc ngoắc ngón tay với Đồng Nhan: "Đồng Đại Bảo, cậu lại đây.”
Mấy ngày gần đây, Đồng Nhan bị ép cả ngày phải đi theo bên người Thẩm Thiệu Khanh, nghiễm nhiên trở thành người hầu nhỏ của anh ta, tuy rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với khuôn mặt cấm dục của nam chính, nhưng cũng không phải là không có lợi ích gì, ít nhất những tri thanh trong viện này bắt đầu đối xử tử tế với cô, không ai dám đắc tội cô nữa.
"Điểm trưởng gọi tôi có chuyện gì vậy?" Đồng Nhan nóng đến nỗi chịu hết nổi, mái tóc vụn trước trán đã ướt thành từng sợi cực kỳ khó chịu.
Nam nhân này có chuyện gì thì không thể đợi trở về đại viện rồi nói sao? Nhất định phải đứng dưới ánh mặt trời này nói chuyện à?
"Ngày mai tôi sẽ tới huyện làm việc, cậu đi theo tôi." Thẩm Thiệu Khanh cũng không bỏ qua biểu cảm tràn ngập oán hận của cô, lúc này mới phát hiện hai người đang đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng.
Phơi nắng bổ sung canxi, cậu ta có gì phải oán hận?
Thẩm Thiệu Khanh không nhúc nhích, chỉ coi như không nhìn thấy.
Gần đây anh ta phát hiện Đồng Đại Bảo này rất khác với vẻ ngoài của cậu ta, bình thường cậu ta có vẻ rất lạnh lùng và thờ ơ với mọi việc, thừa dịp người ta không chú ý lại không cẩn thận lộ ra một mặt không ai biết.
Thật thú vị!
Nghe được chuyện đi huyện, Đồng Nhan cố nén sự hưng phấn trong lòng: "Anh muốn dẫn tôi đi?”
Sau khi cô xuyên qua cũng chưa từng đi tới nơi bên ngoài thôn Hạnh Hoa, tất cả ấn tượng đối với thế giới này đều đến từ ký ức nguyên thân, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi, rất làm cho người ta có cảm giác không thuộc về nơi này.
Bây giờ có cơ hội để cảm nhận thế giới này, tất nhiên cô ấy sẽ vui mừng!
"Ừm, ngày mai năm giờ sáng xuất phát." Câu Thẩm Thiệu Khanh nói là một câu khẳng định, chứ không phải đang trưng cầu ý kiến của cô.
Nghe nói Triệu Tiểu Hổ sắp xuất viện, không để cô ở bên cạnh mình anh ta thấy lo lắng.
"Được rồi! Tôi hiểu rồi!" Cô lập tức có thể đi ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài, khóe môi Đồng Nhan khẽ nhếch lên, trong lòng cô cảm thấy vui sướng, đây xem như là chuyện đáng mừng đầu tiên của cô từ khi xuyên không tới nay.
Đây là lần cuối cùng đến huyện trước vụ thu hoạch mùa thu, tất cả mọi người không muốn từ bỏ cơ hội ra ngoài lần này. Sáng sớm hôm sau, ngoại trừ hai người bọn họ ra còn có mấy tri thanh cũng ngồi lên xe ngựa đến huyện.
Thực tế thì hôm nay ngoài việc đi mua sắm, Đồng Nhan còn có một việc quan trọng nhất phải làm, đó là: Tắm!
Từ sau khi xuyên qua cô chưa từng tắm rửa, bình thường nhóm nam tri thanh đều dùng phòng tắm công cộng trong viện để tắm rửa, nói là phòng tắm, nhưng thật ra đó chỉ là một cái lều cỏ đơn sơ, bên trong có một bể nước lớn, cũng có người thấy phiền phức thì chạy ra bờ sông tắm rửa.
Rất rõ ràng hai kiểu này đều không thích hợp với Đồng Nhan, mỗi lần thay vì tắm rửa đều nhân lúc trời tối không có ai, cô dùng khăn ướt lau người đơn giản ở trong nhà nhỏ của mình.
Cả mùa hè trên người lúc nào cũng nhớp nháp không dễ chịu tí nào, khó khăn lắm mới có thể vào huyện, lần sau ra ngoài còn không biết là tháng năm nào, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Tốc độ xe ngựa không nhanh, tạm thời cô còn chưa xuất hiện dấu hiệu say xe.
"Điểm trưởng, lát nữa đến huyện tôi có thể làm việc một mình không?" Hai người ngồi cạnh nhau trên xe ngựa, Đồng Nhan nói rất nhỏ, khống chế âm lượng chỉ có cô và Thẩm Thiệu Khanh mới có thể nghe rõ.
"Ừm, có thể." Thẩm Thiệu Khanh không hỏi cô nguyên nhân cụ thể, chỉ cần đưa cô ra khỏi thôn né tránh mấy cái chân chó kia của Triệu Tiểu Hổ, những chuyện khác anh ta cũng không quan tâm.
"Cảm ơn Thẩm điểm trưởng!" Đồng Nhan không ngờ nam chính lại dễ nói chuyện như vậy, cô bất giác nhếch khóe miệng lên, lần đầu tiên lộ ra một nụ cười từ nội tâm mình.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia sáng như sao, ánh mắt thiêu đốt dường như có thể hút đi linh hồn người khác, bỗng nhiên Thẩm Thiệu Khanh cảm giác trái tim mình giống như là bị cái gì chọc thủng, anh ta không được tự nhiên vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía cánh đồng lúa mì xa xa.
"..." Nhìn chằm chằm vào sau gáy anh ta, Đồng Nhan cảm thấy cạn lời, người này có đôi khi rất bất lịch sự!
"Đồng Tri Thanh, cậu chuẩn bị đi huyện mua cái gì?" Mọi người đều biết bình thường Đồng Nhan rất tiết kiệm, tri thanh cùng xe đều rất tò mò hôm nay làm sao cô có thể bỏ tiền ra mua đồ? Chẳng lẽ thật sự liên quan với Điền Tiểu Nga kia?
Đồng Nhan không biết những người này đã tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, cô nhìn thoáng qua Thẩm Thiệu Khanh, thấy người nam nhân kia không có ý muốn thay mình giải thích, chỉ có thể nói thật: "Thẩm điểm trưởng bảo tôi đi huyện giúp anh ta.”
Một câu nói khiến cho những tri thanh cùng nhóm với cô phải ghen tị, nghĩ thầm: Cũng không biết tiểu tử gầy gò này sao lại may mắn như vậy, vừa mới xuống nông thôn đã có điểm trưởng che chở.
Bọn họ cũng muốn có đãi ngộ này!
Thật ra vấn đề này Đồng Nhan cũng từng nghĩ tới, nhưng không thể nghĩ thông suốt, lúc mới xuyên qua nam chính vẫn luôn lạnh như băng đối với cô, tuy rằng bây giờ cũng không phải quá tử tế với cô, nhưng rõ ràng thái độ tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
Vì để không làm mất đi hình tượng của mình, người khác nói cái gì cô cũng chỉ là gật đầu một cách ngây thơ, không có nói thêm câu nào.
Thẩm Thiệu Khanh nghe những người này ríu rít ở bên tai mình vẫn cứ im lặng, mãi cho đến khi xe ngựa đến huyện anh ta mới quay đầu một lần nữa nhìn về phía Đồng Nhan: "Ba giờ chiều chờ tôi ở trước cửa xã cung ứng tiêu thụ.”
Xe ngựa trở về thôn sẽ xuất phát lúc bốn giờ, người là do anh ta đưa đến, nhất định phải đưa về một cách bình yên vô sự.
"Ừm, được." Lúc này, trong lòng Đồng Nhan chỉ nghĩ đến chuyện tắm rửa một chút, cô gật đầu qua loa xem như đáp ứng.
Huyện Hạnh Sơn là một huyện thành nghèo nàn lạc hậu, xuống xe ngựa, đầu tiên Đồng Nhan quan sát nhóm tri thanh cùng xe đi về hướng nào, sau đó đi ngược lại phía bọn họ.
Thật ra cô cũng không lo lắng sẽ gặp người quen trong nhà tắm một chút nào, dọc theo đường đi Đồng Nhan đã tìm hiểu rõ hôm nay những người này phải đến chỗ nào, hơn nữa phần lớn mọi người cũng sẽ không muốn đến nhà tắm trong thời tiết nóng như vậy.
Trên đường chỉ có tụm năm tụm ba người đi bộ, sau khi hỏi thăm, cô mới tìm được một nhà tắm của xưởng dệt bên cạnh khu nhà máy.
Thời đại này tắm rửa cũng phải mua vé, Đồng Nhan không có vé tắm, nhưng cô biết có một số người nhà công nhân không nỡ bỏ tiền tắm rửa sẽ lén bán vé tắm, cô chỉ cần đi dạo quanh nhà tắm một vòng là được.
Đồng Nhan tìm được một chỗ không có người, cởi áo sơ mi cô mặc lúc sáng, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh có vài phần giống nữ nhân.
"Tiểu huynh đệ, có phải cậu muốn vé tắm đúng không?" Lúc này, một đại thẩm mập mặc áo trắng quần xanh lặng lẽ đi đến bên cạnh Đồng Nhan, thỉnh thoảng còn nhìn qua nhìn lại, động tác quen thuộc này vừa nhìn đã biết đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm loại chuyện này.
"Muốn! Dì ơi, bao nhiêu một cái vậy?" Đồng Nhan cười toe toét, lộ ra tám cái răng trắng, làn da vì thế mà trông đen hơn…
"Tám phân tiền." Thím mập dùng ngón tay vẽ hình số tám.
"Có thể rẻ hơn một chút chứ?" Cho dù có ký ức nguyên thân, Đồng Nhan vẫn không rõ giá cả hiện tại là bao nhiêu, trong túi chỉ có năm đồng, tốt nhất có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
Ai có thể nghĩ đến một ngày nào đó, cô là một người nghiện mua sắm từng tiêu tiền như nước chảy, vì một hai xu mà mặt dày mặc cả.
"Chỉ có thể bớt cho cậu một xu, bảy phân tiền." Thật ra bình thường vé tắm đều bán giá năm phân tiền, đại thẩm mập thấy tuổi Đồng Nhan không lớn nên muốn tăng giá.
"Được, cho tôi một cái." Đồng Nhan không muốn tiếp tục chậm trễ thời gian, lấy từ trong túi ra bảy phân tiền đưa qua.
Nhà tắm có hai cửa, cửa chính ở trong nhà máy, cửa phụ ở bên ngoài nhà máy, thím mập hứng khởi thu tiền, dẫn cô ra ngoài cửa bên rồi rời đi.
Vừa mới đi vào, đập vào mặt cô chính là mùi ẩm ướt đặc trưng của nhà tắm, nói đến cũng thật trùng hợp, hôm nay vừa vặn đúng giờ mở cửa nhà tắm, không thì cho dù có vé tắm cũng không tắm được.
May mắn bây giờ thời tiết nóng, có thể tắm ở nhà thì sẽ không ai lãng phí vé tắm đến nhà tắm cả. Bởi vì ít người, Đồng Nhan tiết kiệm được thời gian không phải xếp hàng lâu.
Người canh cửa là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, không biết đang làm cái gì mà bà ta cứ cúi đầu, mãi cho đến khi Đồng Nhan đưa vé tắm đến trước mặt bà ta mới ngẩng đầu.
"Chỗ tắm của nam ở bên kia." Người phụ nữ nhận lấy vé tắm, hất cằm về một hướng, sau đó lại cúi đầu mày mò đồ vật trong tay.
"À ừm, thím à, tôi là đồng chí nữ." Đồng Nhan gãi đầu, có chút xấu hổ nói.
Cánh tay cô nhỏ như vậy, sao còn có thể bị người ta nhận lầm là nam nhân vậy?
Thật ra cũng không thể trách người ta nhận sai, chỉ riêng tạo hình tóc ngắn ngang tai cùng với làn da thô ráp hơi đen kia đều có thể đánh lừa người khác, cô nương nhà ai sẽ cắt tóc ngắn giống như cô vậy? Còn để làn da thô ráp hơi đen kia nữa?
"Cái gì? Cậu là đồng chí nữ á?" Người phụ nữ bất giác cao giọng hỏi, ngẩng đầu một lần nữa nghiêm túc quan sát hồi lâu, mới chỉ về phía bồn tắm nữ bên phải: "Chỗ tắm nữ ở bên kia.”
"Cảm ơn." Có thể thuận lợi tiến vào phòng tắm nữ, thế nhưng Đồng Nhan lại sinh ra một loại cảm giác thành tựu khó hiểu, thật sự loại cảm giác này vô cùng sảng khoái!
Ngay cả nỗi bực bội tích tụ trong đáy lòng bấy lâu nay dường như cũng giảm bớt đi vài phần.
Thực sự cô muốn trở thành một người phụ nữ bình thường!
Bên trong bồn tắm nữ đầy vòi hoa sen, mỗi vòi sen cách nhau nửa mét, không có ngăn cách chứ đừng nói đến sự riêng tư, Đồng Nhan tìm một chỗ không đáng chú ý bắt đầu tắm rửa.
Các nữ nhân tắm rửa chậm hơn nam nhân rất nhiều, khó khăn lắm mới có thể đến nhà tắm tắm rửa, mỗi người đều mang theo một đống quần áo, vừa tắm rửa vừa giặt quần áo, Đồng Nhan cũng mới thấy cảnh tượng này lần đầu tiên.
Thật ngoạn mục!
Bởi vì là không gian khép kín nên mùi gì cũng có, hơn nữa nhiệt độ phòng quá nóng, tắm sạch rồi đột nhiên cô cảm thấy tức ngực không thở nổi, đầu óc "ong ong" rung động, sợ té ngã, tay cô vịn chặt ống dẫn nước một lúc lâu mới từ từ khôi phục tri giác.
Một người tắm rửa gần đó thấy trạng thái bất thường của cô, vội vàng quan tâm hỏi: "Cô nương, cô không sao chứ?”
"Cảm ơn dì, con không sao." Đối mặt với lòng nhiệt tình của người khác, Đồng Nhan nở ra một nụ cười một cách miễn cưỡng.
Nếu như cô ngất xỉu ở chỗ này, vậy thân phận của cô có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào!
Cố gắng nhịn cảm giác khó chịu, vội vàng tắm rửa thêm vài lần, Đồng Nhan cũng không dám tiếp tục tắm nữa.
Đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, người phụ nữ canh cửa lại len lén liếc cô vài lần, nhìn cô ra khỏi nhà tắm mới thu hồi ánh mắt tò mò.
Cảm nhận được không khí trong lành bên ngoài, Đồng Nhan cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại!
"Sao cậu lại ở đây?"
Âm thanh trầm thấp, gợi cảm, điểm mấu chốt nhất là nghe quen quen, Đồng Nhan nghe thấy, sợ tới mức khóe môi hơi nhếch lên rồi dừng lại ở đó, đầu óc trống rỗng...