Thiếu chút nữa Đồng Nhan bị hành động bất thình lình này làm cho lảo đảo, nếu như nhớ không lầm, nam nhân này hình như mới 21 tuổi kia mà? Dựa theo tuổi thật tính thì mình còn lớn hơn anh ta? Anh ta nói mình nhỏ tuổi ở chỗ nào?
Mãi đến khi mọi người đã nhận đồ xong, Vương đại thẩm và Lưu quả phụ vẫn còn đứng ở đó cãi nhau chưa xong.
Có vài người nhận đồ của mình rồi cũng không có ý định đi, mà đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt. Trong thôn này chuyện đánh nhau là chuyện thường xuyên.
Đầu năm nay có thể ăn cơm đã là không tệ rồi, nào có chương trình giải trí gì, người xem náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn.
Hai người này đều là một trong những thiếu phụ lưu manh có tiếng, không đánh đầu người ta ra thành đầu chó thì không phải là đặc sắc!
Nhưng một lúc lâu sau, thấy bọn họ vẫn chỉ cãi nhau chứ vẫn chưa đánh nhau thật sự, có mấy người quan sát lâu như vậy cảm thấy cũng không có gì thú vị nên rời đi.
“Vương thẩm nhi, nước nóng nhà thím đun sôi tí nữa là khô nồi rồi!” Những thứ khác đã chia xong, Thẩm Thiệu Khanh lấy bưu kiện nhà cô từ trên xe ngựa xuống, đưa vào trong lòng bà ta nói: "Lát nữa chú Vương đi làm ruộng về còn muốn ăn cơm chứ?”
Vương đại thẩm còn đang chửi nhau hăng say, vừa nghe đến tên nam nhân nhà mình đã lập tức khôi phục tỉnh táo.
"Ôi chao! Tôi còn phải về nhà nấu cơm! Đều do thiếu phụ này làm tôi quên việc chính!” Bình thường Vương đại thẩm này dám mắng trời mắng đất nhưng lại không dám hỗn xược với nam nhân nhà mình, bà ta ôm bọc đồ vào trong ngực nói một câu cảm tạ với Thẩm Thiệu Khanh rồi vội vàng rời đi.
"Lão Vương bà tử này là một con chó điên à, sao cứ gặp người lại cắn?" Lưu quả phụ thấy bà ta đã đi xa, cảm thấy hơi mất mặt, không nhịn được vội vàng nói một câu hung tợn như vậy để tìm lại chút thể diện, sau đó cũng xách đồ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Đồng Nhan nhướng mày xem xong trò khôi hài này, đáy lòng bội phục sự xấu xa của nam chính, loại nam nhân này nàng vẫn nên ít trêu chọc thôi.
Thấy đồ đạc trên xe ngựa đã hết, Thẩm Thiệu Khanh gỡ nếp gấp trên áo sơ mi, mãi cho đến khi nếp gấp khôi phục phẳng phiu anh ta mới ngẩng đầu: "Chúng ta đi trả xe ngựa trước đã nhé.”
Bây giờ, cổng thôn to như vậy lại chỉ còn hai người bọn họ và một con ngựa, Đồng Nhan cũng không muốn ở một mình với anh ta.
"Thẩm điểm trưởng nếu không có việc gì thì tôi về trước đây."
"Có việc đấy, lên xe đi." Trong chốc lát, Thẩm Thiệu Khanh sớm đã ngồi ở trước xe ngựa, trong tay còn cầm một cái roi bằng dây thừng, bộ dáng đẹp trai nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp, hoàn toàn không giống người biết lái xe ngựa.
Đồng Nhan sờ sờ mũi nhưng vẫn ngồi lên xe.
Kiếp trước vì diễn tốt vai Hoa Mộc Lan, cô đã từng ở chung một tháng với một đám đại lão gia, chỉ vì để nghiền ngẫm tâm lý và thói quen hàng ngày của nam nhân.
Với những nỗ lực trên mọi phương diện, bộ phim Hoa Mộc Lan năm đó đã lập nên kỳ tích phòng vé.
Nhưng tác phẩm điện ảnh và truyền hình cuối cùng cũng không phải thế giới thực, Đồng Nhan không có hoàn toàn nắm chắc có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhất là nam chính trong sách trước mắt này, giống như một con hồ ly xấu xa, cô cũng không dám thân cận với anh ta quá mức.
Nghĩ như vậy, cô bất giác dịch về phía đuôi xe.
Thẩm Thiệu Khanh đang ngồi bên cạnh đánh xe ngựa, trong khóe mắt thấy cô dịch về phía sau xe giống như rất ghét bỏ mình, cảm thấy khó hiểu, hình như mình chưa từng đắc tội với cậu ta bao giờ?
Chiếc xe ngựa này mượn từ thôn bên cạnh, con đường lầy lội làm cho nó một đường xóc nảy, Đồng Nhan bị chóng mặt đến nỗi phải lắc đầu mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên tái nhợt, cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp dời vị trí.
Thấy Thẩm Thiệu Khanh ngồi thẳng như một cây tùng bách, cô không nhịn được mở miệng hỏi: "Thẩm trưởng, anh ngồi ở chỗ đó không cảm thấy chóng mặt sao?”
Thật ra ý định ban đầu của cô là muốn anh ta lái chậm lại một chút, lỡ như đụng phải một cái hố sâu lớn mà lật xe thì làm sao bây giờ?
Tai nạn xe hơi trước khi chết dường như để lại một cái bóng trong trái tim cô, bất kể là xe ngựa, xe đạp, tốc độ xe quá nhanh sẽ khiến cô ngất xỉu.
Đến thế giới này, cô cũng chưa có từng ngồi trên xe nên không biết có ngất xỉu hay không.
"Chỗ này không có chóng mặt đâu, cậu có thể ngồi bên cạnh tôi." Thẩm Thiệu Khanh quay đầu thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bất giác giảm tốc độ lại.
"Cậu không sao chứ? Chúng ta sắp đến rồi.”
Anh ta không ngờ cơ thể tiểu tử này lại yếu như vậy, ngay cả xe ngựa cũng ngồi không được.
Đồng Nhan khẽ nhíu mi tâm lại, nhẹ nhàng túm chặt vành tai, đè ép sự khó chịu của cơ thể chỉ mong nhanh chóng đến đích.
Động tác nhỏ nhéo vành tai này làm cho Thẩm Thiệu Khanh không khỏi ngẩn người trong chốc lát, trong đầu hiện ra bộ dáng em trai của anh ta, nếu như đứa nhỏ kia còn sống mà nói, năm nay cũng đã mười bảy tuổi...
"Tôi còn có thể kiên trì." Đồng Nhan ngửa cổ lên thấy khói bếp của thôn trang phía trước lượn lờ, sự hoảng hốt trong lòng dần dần ổn định lại...
Sau khi trả lại xe ngựa, trên lưng hai người đều mang theo một túi khoai tây lớn.
Đồng Nhan cũng sắp hận chết nam chính đáng nhận ngàn đao này rồi! Nhiều tri thanh như vậy thì không chọn, tại sao nhờ cô tới hỗ trợ?
Chưa bao giờ phải vác đồ nặng như vậy, cô lại không có kĩ năng khuân vác, túi khoai tây này sắp tra tấn cô đến phát điên.
"Lưng cậu phải cong thấp hơn một chút, dùng hai tay nâng đỡ." Thẩm Thiệu Khanh nhíu mày nhìn về phía cô, có chút hối hận khi để cô ở lại cùng mình khuân đồ.
Tiểu tử này thật đúng là, cơ thể yếu đuối như vậy còn ngốc nghếch.
Đồng Nhan nào biết trong lòng nam chính nghĩ như thế nào, bây giờ cô chỉ tập trung tinh thần đấu tranh với túi khoai tây này.
Nơi này đến thôn Hạnh Hoa đại khái phải hơn nửa tiếng đồng hồ đi bộ, cô cắn chặt môi kìm nén cả quãng đường.
Từ nhỏ đến lớn Đồng Nhan lúc nào cũng là một người kiên cường độc lập, cô biết nếu lần này mình chịu thua trước một túi khoai tây thì con đường sau này càng không thể đi tiếp.
"Nếu như cõng không nổi thì để xuống nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Thiệu Khanh vẫn đi ở phía sau cô, thấy cô bước đi tập tễnh không hiểu sao sinh ra sự trắc ẩn trong lòng.
"Không cần, tôi có thể làm được." Đồng Nhan cúi đầu không dám nhìn con đường phía trước, cô sợ mình ngẩng đầu không nhìn thấy đích đến sẽ nhất thời nhụt chí.
Thấy cô còn rất có thể cố gắng chống đỡ, Thẩm Thiệu Khanh không nói thêm gì nữa.
Hai người một trước một sau đi gần một tiếng đồng hồ mới trở lại đại viện tri thanh, Trịnh Châu thấy bọn họ trở về không nhịn được hỏi: "Sao các cậu về trễ vậy?”
Đồng Nhan mệt mỏi đến mức không rảnh để ý tới anh ta, buông đồ vật xuống bất lực xoa xoa bả vai rồi xoay người đi vào nhà đất nhỏ của mình.
"Đường không dễ đi." Thẩm Thiệu Khanh buông túi khoai tây trên người mình xuống rồi căn dặn: "Cậu tìm một chỗ cất kĩ hai túi đồ này, đây chính là thức ăn của chúng ta trong khoảng thời gian sắp tới."
Tri thanh về nông thôn trong năm đầu tiên được ăn lương thực quốc gia, không cần quá lo lắng chuyện cơm nước, bắt đầu từ năm thứ hai chỉ có thể kiếm công đổi lấy khẩu phần lương thực.
Những tri thanh này lúc mới về nông thôn nào biết tiết kiệm lương thực, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lương thực dành cho một năm chưa đến nửa năm đã thấy đáy.
Bây giờ chỉ có thể tự bỏ tiền túi để đổi lương thực, thời điểm lập thu cũng là mùa thu hoạch, để có thêm lương thực, chuyến đi thành phố này Thẩm Thiệu Khanh mua thêm một ít vật tư bảo hộ lao động để đổi lấy hai túi khoai tây này tư thôn bên cạnh.
“Ừm, được!” Trịnh Châu nhìn đồ bọn họ mang về đã mở cờ trong bụng, nhưng vẫn chưa quên được khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Đồng Nhan: "Tiểu tử Đồng Đại Bảo kia làm sao vậy? ”
"Chắc là mệt mỏi rồi, để cho cậu ta nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Thiệu Khanh vỗ bả vai anh ta rồi xoay người đi vào phòng mình.
Cõng đồ lâu như vậy cả người toàn mồ hôi, nhịn đến bây giờ đã là cực hạn.
...
Lúc này Điền Tiểu Nga đang ngồi trong bếp nhà mình, khuôn mặt bình tĩnh mặc cho mẹ cô ta mắng: "Có phải con sống tốt quá rồi không? Còn dám đến bệnh viện gặp tên khốn kiếp Triệu Tiểu Hổ kia? Con có phải muốn khiến mẹ tức chết không?”
Một tay Tiêu Thúy Anh nhéo eo cô, tay kia chọc mạnh vào trán cô, như thể chỉ cần chọc thêm vài cái nữa là có thể khiến đầu óc cô tỉnh táo.
Điền Đại Mãn, cha cô ngồi xổm ở một bên cửa, ngậm điếu thuốc trong miệng và không nói câu nào.
"Con ông đấy mà ông không nói được một câu nào à? Nhìn con gái cưng của mình đi sai đường ông cũng mặc kệ à?" Tiêu Thúy Anh tức giận đến không chịu nổi, cũng không dám lớn tiếng la hét.
“Chuyện nhà mẹ con các người đừng hỏi tôi!” Điền Đại Mãn cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, nữ nhân thối tha này đã không sinh được con trai còn ngày ngày làm ầm ĩ, thật sự quá phiền phức!
"Lần nào ông cũng trưng ra cái thái độ này, chắc là nghĩ tới chuyện tôi chưa thể sinh được con trai đúng không?" Trong nháy mắt, trong mắt Tiêu Thúy Anh rưng rưng nước mắt, trong lòng bà ấy vô cùng đau khổ: "Ông xem hôm nay nhà nào nhà nấy cũng đến cổng thôn nhận đồ, chỉ có nhà chúng ta không mua cái gì cả! Cái bộ dáng vô dụng này của ông, cũng chỉ xứng đáng có con gái!”
"Ý của bà là gì? Không thích ở đây thì cút nhanh đi!" Điền Đại Mãn bị nói cảm thấy mất mặt, ông ta trợn mắt đứng dậy, vốn là một người lưng hùm vai gấu, bây giờ khuôn mặt ông ta đen lại trông càng đáng sợ.
Ông vừa định ra tay đánh vợ, lại thấy Điền Tiểu Nga đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Có Triệu Tiểu Hổ che chở, Điền Đại Mãn không dám làm gì tiểu khuê nữ này. Vì thế chột dạ thu tay về, thở phì phì xoay người bước ra khỏi phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, Tiêu Thúy Anh hận sắt không thành thép nói với Điền Tiểu Nga: "Con có thấy không? Bởi vì mẹ gả cho cha con, một nam nhân vừa hèn nhát vừa thích động tay động chân nên số mẹ mới khổ như vậy, nếu như con còn dám tìm Triệu Tiểu Hổ thì sau này đừng về nhà nữa!”
"Con biết rồi, con sẽ không đi tìm hắn nữa." Điền Tiểu Nga trầm mặt cam đoan.
Hôm nay gần như cả thôn nhân đều đi nhận đồ, Tiêu Thúy Anh thật sự rất kích động!
Điều đó có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là nhà lão Điền là nhà nghèo nhất trong thôn!
Nếu như muốn thay đổi vận mệnh, bà ta chỉ có thể trông cậy hai nữ nhi của mình đều có thể gả cho một gia đình tốt!
Đại khuê nữ từ nhỏ hiểu chuyện xinh đẹp không cần quan tâm, tiểu khuê nữ có dung mạo bình thường lại còn hay nổi loạn, thật sự là hao hết tâm tư để lo lắng mà!
Thấy Điền Tiểu Nga đã nghe lời, bà ta cũng không phí thêm lời nào nữa: "Mấy ngày nữa thu hoạch mùa thu, chị con từ nhà ngoại con về, từ nay về sau phải học theo chị con trong mọi việc! Nếu con có thể giỏi bằng một nửa chị con, mẹ còn có thể sống thêm mười năm nữa!”
"Vầng." Điền Tiểu Nga cúi đầu, đáy mắt có một tia u ám.
...
Mặt trời tháng 8 vẫn nóng bỏng.
Bên cạnh cánh đồng lúa mì vàng óng, đại đội trưởng sản xuất của thôn Hạnh Hoa đang đứng đó tổ chức họp với những thanh niên trí thức ở nông thôn.
"Đồng chí Chủ tịch đã nói, phải đoàn kết thật tốt và đóng góp nhiều ý kiến khác nhau mới có thể làm việc cùng nhau. Là thanh niên trí thức của xã hội mới, các cậu từ năm hồ bốn biển mà đến đây, nên càng phải đoàn kết nhất trí..."
Lời nói vang dội và đầy uy lực khiến mấy tri thanh mới tới liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nỗ lực để lại một ấn tượng tích cực và tiến bộ trước mặt đại đội trưởng.
Chỉ có Đồng Nhan vẫn rụt bả vai ẩn sau đám đông, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cô cũng không muốn thể hiện bản thân chút nào, trước khi đổi lại thân phận không cầu có công nhưng cũng không mắc lỗi, tóm lại là giữ thái độ khiêm tốn.
"Đồng Đại Bảo? Đồng Đại Bảo bước ra!" Cao Đại Căn xuất thân quân nhân, sau khi chuyển nghề vẫn giữ tác phong quân nhân, giọng nói to lớn trực tiếp cắt đứt dòng suy nghĩ của Đồng Nhan.
“Có mặt!” Đồng Nhan cố ý hạ thấp tông giọng, không còn giọng nói non nớt ban đầu nữa, cô dũng cảm bước ra khỏi đám đông.