Đối với câu đố tạm thời không giải được, Đồng Nhan cũng lười tiếp tục lãng phí tế bào não.
Ngày hôm qua mấy thanh niên tri thức đưa Triệu Tiểu Hổ đến trạm y tế trở về nói, lần này Triệu Tiểu Hổ bị thương không nhẹ, đã bị gãy một chân.
Trạm y tế chỉ có thể băng bó đơn giản cho hắn, nếu muốn chữa khỏi hẳn phải đến bệnh viện chính quy.
Chuyện xảy ra khi hắn đang trên đường về nhà, bình thường nếu đổi lại vào đầu năm nay, đại đội sản xuất sẽ không quan tâm, nhưng không chịu nổi Triệu Tiểu Hổ mẹ nó không khóc thì làm loạn, không làm loạn thì dọa treo cổ, sững sờ đến nỗi khiến đội trưởng Cao sửng sốt, chỉ có thể tìm xe ngựa đưa hắn đến bệnh viện huyện, lại tự bỏ tiền túi trả tiền thuốc men.
Tiếp theo như thế nào, Đồng Nhan cũng không có tâm trạng đi hỏi thăm, chỉ vì cô thật sự bị cảm, hơn nữa lúc trước chịu chút kích thích kia, còn hơi sốt nhẹ.
Xem ra trận cảm này phải nghỉ ngơi suốt ba ngày thì mới khỏe.
Trong đại viện thanh niên tri thức có hai cái vại lớn là dùng để trữ nước chứ không có giếng, bình thường tất cả mọi người đều phải thay phiên nhau ra bờ sông gánh nước về uống.
Nước sông trong veo, uống rất ngon, hương vị không kém hơn nước khoáng của các thế hệ sau.
Hôm nay đến lượt Đồng Nhan phụ trách đi lấy nước, mấy ngày không làm việc nên bước đi yếu ớt, toàn thân không có sức lực.
Bờ sông cách đại viện thanh niên tri thức hơn mười phút đi bộ, cô cầm đòn gánh và hai cái xô vừa mới xuất viện đã bị ngăn lại: "Đồng Tri Thanh(*), cậu chờ một chút!”
(*) Đồng Tri Thanh: thanh niên tri thức họ Đồng
Đồng Nhan quay đầu lại, nhất thời nhớ không ra nam tri thanh trước mắt tên là gì, cô hỏi: "Tìm tôi có việc gì?”
Nguyên thân giống như cô, có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc cười lên vô cùng quyến rũ. Sợ khiến người ta chú ý, Đồng Nhan cố ý bày ra một khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt lại xa cách.
"Ngày mai Thẩm điểm trưởng trở về, sáng mai cậu nhớ đến cổng thôn hỗ trợ khuân đồ với những người khác." Đã ở chung một thời gian, Trịnh Châu vẫn không có hảo cảm gì với nam tri thanh nhỏ gầy này.
Mới mười bảy tuổi, cơ thể nhỏ bé giống như một con gà con, lúc mới về nông thôn đã sinh bệnh, ba ngày thì hai ngày có bệnh, cứ như vậy còn có thể làm được việc gì? Đoán chừng một trận gió lớn đã có thể thổi bay anh ta!
Nhìn ra đối phương không thích mình lắm, Đồng Nhan cũng không muốn đối mặt với sự lạnh lùng của người ta, vì để không lộ thân phận, cô chỉ muốn làm một người vô hình: "Ừm, tôi sẽ đến cửa thôn đúng giờ.”
Thấy cô có vẻ nghe lời sự sắp xếp của tổ chức, Trịnh Châu hài lòng gật đầu.
Ngày hôm sau vừa tờ mờ sáng, Trịnh Châu đã dẫn theo tất cả nam tri thanh cùng đến cửa thôn hỗ trợ khuân đồ.
Thôn Hạnh Hoa là một thôn nhỏ có hơn một trăm hộ gia đình, ngoại trừ đại viện tri thanh ra, dường như hai bên đường nhà nào cũng là nhà đất cũ kỹ không chịu nổi, nhà nào có thể xây nhà đá thì xem như điều kiện gia đình đã không tồi rồi.
Đồng Nhan bám sát phía sau bọn họ một mực yên lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, tuy rằng cô có ký ức nguyên thân, nhưng rất nhiều chuyện về thời đại này cũng chỉ có kiến thức nửa vời.
"Ai đây? Tên cậu là gì?" Lý Tổ Xuyên vốn đang đi trước đột nhiên quay người lại làm như người quen dùng cánh tay bá vai Đồng Nhan.
"Tôi là Đồng Đại Bảo." Đồng Nhan mím chặt miệng, mặt không đổi sắc né tránh anh ta.
Bởi vì trước kia từng xảy ra chuyện bị fan nam quấy rối, cô rất phản cảm với sự đụng chạm của những nam nhân xa lạ.
“A, tôi nhớ rồi!” Lý Tổ Xuyên cười hì hì, bước đi chậm lại sóng vai với cô, dáng người gầy yếu không mập hơn Đồng Nhan bao nhiêu.
Thấy tất cả mọi người không quay đầu lại, anh ta cố ý hạ thấp giọng nói: "Sau này có gì cần cứ nói trực tiếp với tôi, tôi đều có cách.”
Đồng Đại Bảo quan sát tên này thật lâu, cô là người hướng nội vốn không thích nói chuyện, chắc không phải là người biết gây chuyện, cho nên anh ta mới dám tới đáp lời.
Đồng Nhan ngẩng đầu lên, đồng tử cô co rụt lại, trong lòng đã vô cùng khiếp sợ, người này to gan thật đấy? Không sợ mình báo cáo anh ta sao?
"Xem cậu sợ tới mức nào kìa, cậu cứ yên tâm đi chắc chắn không có chuyện gì đâu." Lý Tổ Xuyên đưa tay muốn vỗ vai cô nhưng lại bị Đồng Nhan né tránh.
"Bệnh ngoài da của tôi còn chưa khỏi, lây nhiễm cho anh thì phiền toái rồi."
Lý Tổ Xuyên nhanh chóng thu tay lại, lúng túng gãi gãi đầu: "Được rồi, có việc nhớ tìm tôi, tôi đi trước tìm bọn họ.”
"Ừm, được." Đồng Nhan đờ đẫn gật đầu, trong lòng sớm bị bộ dáng tránh né như gặp rắn rết của anh ta chọc cười, không nghĩ tới chiêu này còn rất hữu dụng.
Bởi vì trận mưa mấy ngày trước, con đường đất dẫn vào cổng thôn lầy lội không chịu nổi, mỗi bước đi của bọn họ chậm hơn bình thường, đi thêm năm sáu phút mới đi tới cổng thôn.
Có thể là do đường không dễ đi, mãi cho đến khi sắc trời sáng ngời, mới thấy một chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi đi tới.
“Mọi người mau tới đây hỗ trợ dỡ đồ!”
Vẻ mặt Trịnh Châu vui vẻ đi về phía xe ngựa, đối với người trên xe tự nhiên quen thuộc hô lên: "Thiệu Khanh, coi như cậu đã về rồi! Đám gia hỏa này sắp phiền chết tôi rồi!”
Đồng Nhan nhìn về phía xe ngựa theo ánh mắt của anh ta, Thẩm Thiệu Khanh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng nõn bằng phẳng, khóe miệng hơi nhếch lên: "Các cậu làm gì mà Trịnh Châu phiền?”
Bình thường luôn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, bất thình lình nở nụ cười như có như không, thật đúng là làm cho người ta có một loại ảo giác như gió xuân.
Rõ ràng, bây giờ tâm trạng nam chính đang không tệ.
Đồng Nhan vụng trộm bĩu môi, ở trong lòng âm thầm chửi bới: Thì ra khuôn mặt poker(*) này cũng sẽ cười à?
(*) Khuôn mặt poker: khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì.
Lúc này, đột nhiên Thẩm Thiệu Khanh quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với Đồng Nhan, cũng thu biểu tình nhỏ bé của cô vào trong mắt.
Đồng Nhan: "..."
"Đồng Đại Bảo cậu sửng sốt cái gì đấy? Còn không tới đây khuân đồ!" Ngữ khí Trịnh Châu có chút không kiên nhẫn.
"A, được." Đồng Nhan nào dám thất thần nữa, cô lập tức chạy đến trước xe ngựa hỗ trợ khuân đồ đạc.
Chờ cô đi chỗ khác, Trịnh Châu lập tức nghiêng người nhỏ giọng nói với Thẩm Thiệu Khanh: "Tôi vừa mới nghe người ta nói, Triệu Tiểu Hổ nói muốn đánh gãy một chân Đồng Đại Bảo, cậu nói xem việc này nên làm cái gì bây giờ?”
"Có biết lí do không?" Thẩm Thiệu Khanh nhìn về phía thiếu niên tuấn tú đơn bạc kia, mày kiếm khẽ nhíu.
"Mấy ngày trước Triệu Tiểu Hổ rơi xuống một cái mương đất, hiện tại người còn đang nằm ở bệnh viện huyện, theo lý thuyết thì Đồng Đại Bảo đã cứu hắn, mà không biết tên hỗn đản kia nghĩ như thế nào?" Trịnh Châu vuốt tóc mái trên trán một cái, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Cậu của Triệu Tiểu Hổ ở ủy ban cách mạng xã là một tiểu đầu, ngay cả đội trưởng đội sản xuất cũng không có cách với hắn, huống hồ bọn họ còn là những tri thanh dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
"Chuyện này còn có ai biết?"
"Tạm thời chỉ có tôi, tôi cũng là nghe từ chỗ tiểu tùy tùng của Triệu Tiểu Hổ nói."
Thẩm Thiệu Khanh trầm tư trong giây lát, ngữ khí nhàn nhạt: "Chuyện này không cần nói với bất luận kẻ nào nữa, Đồng Đại Bảo là người của đại viện chúng ta, không thể mặc kệ.”
"Được, tôi biết rồi." Lời nói của điểm trưởng Trịnh Châu nào dám không nghe, thấy anh ta trượng nghĩa như vậy, từ đáy lòng Trịnh Châu càng kính nể hơn.
Lần này đồ mua từ thành phố về toàn là nông cụ và vật tư bảo hộ lao động cần thiết cho thu hoạch trong một thời gian ngắn.
Thẩm Thiệu Khanh đến thôn Hạnh Hoa đã hơn một năm, bình thường làm việc linh hoạt ổn trọng, vì thế bí thư chi bộ của thôn đã giao chuyện mua vật tư cho anh ta toàn quyền phụ trách.
Vất vả lắm mới có người đi thành phố một chuyến, các nhà trong thôn và tri thanh đều nhờ anh ta hỗ trợ mang theo không ít đồ đạc.
Nhìn hàng hóa đầy xe ngựa, Đồng Nhan tò mò nam chính lấy từ trong thành phố về như thế nào.
Ba người phụ trách đi đội sản xuất đưa vật tư, một người phụ trách đi phòng phát thanh thông báo cho người trong thôn đến cổng thôn nhận đồ, nể tình cơ thể Đồng Nhan ốm yếu nên cô được ở lại với Thẩm Thiệu Khanh trông coi vật phẩm của thôn dân.
Cổng thôn vừa rồi còn náo nhiệt huyên náo đột nhiên trở nên vắng vẻ, Đồng Nhan không được tự nhiên gãi đầu gãi tai, bọn họ không ai nói chuyện nên không khí có chút không ổn.
Ngay khi cô muốn tìm đề tài phá vỡ cái tình huống trầm mặc này, Thẩm Thiệu Khanh đột nhiên nghiêng đầu ra lệnh: "Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ lúc ngủ, mặc kệ đi đâu cậu cũng phải đi theo tôi.”
Ngữ khí vô cùng bá đạo.
“...Tại sao?" Đồng Nhan trợn tròn hai mắt, vô ý nói to lên, yêu cầu này có chút quá đáng rồi!
Sợ làm cô sợ hãi, anh ta không định nói ra nguyên nhân thật sự: "Mấy ngày cuối mùa thu hoạch Tri Thanh phải phụ trách dẫn dắt người mới, tôi phụ trách dẫn dắt cậu.”
"Vậy cũng không cần hơn mười tiếng đồng hồ ở cùng một chỗ chứ?" Đồng Nhan không tình nguyện nhỏ giọng lẩm bẩm, có điều so với những người khác, cô vẫn thấy quen thuộc hơn với nam chính trong sách nên tình nguyện để anh ta dẫn dắt mình.
Âm thanh không lớn nhưng Thẩm Thiệu Khanh lại nghe được rõ ràng, anh ta cầm lấy sổ ghi chép trên xe ngựa lật xem, làm như không nghe thấy...
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cổng thôn vốn yên tĩnh lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt lúc trước.
Ngay cả khi con đường sau cơn mưa khó đi cũng không thể ngăn cản sự nhiệt tình của dân làng đến đây để nhận đồ.
Chỗ này thật sự quá hẻo lánh, bốn phía bao quanh thôn bọn họ toàn là núi, cho dù đi huyện một chuyến cũng phải hơn ba tiếng đồng hồ, hơn nữa vì thôn quá nghèo nên không mua nổi máy kéo, đi xa chỉ có thể dựa vào một con la và một con ngựa.
Nếu thấy ai có việc ra ngoài thôn, tất cả mọi người sẽ vội vàng nhờ vả người đó tiện thể cầm đi cầm về chút đồ đạc.
Đồng Nhan nhìn qua một lượt thấy trong đám người không có người Điền gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự cô chịu không nổi Điền Tiểu Nga cứ bám víu lấy mình.
"Ồ! Thẩm Tri Thanh, mấy ngày nay anh đi ra ngoài sao lại gầy đi rồi?" Người nói chuyện là Lưu quả phụ ở đầu thôn, hơn ba mươi tuổi, một bà cô trắng nõn phúc hậu.
Bình thường những bà mẹ trong thôn nhàn rỗi không có việc gì cứ thích trêu chọc Thẩm Thiệu Khanh vài câu.
Ai bảo Thẩm Tri Thanh này chẳng những cao lớn đẹp trai, hơn nữa làm người còn lễ phép chính trực đây?
Đều là người từ thành phố lớn đến đây, mấy tri thanh khác thì toàn kẻ ngạo mạn!
"Đúng vậy! Vừa nhìn đã biết là vì mang đồ cho chúng ta mà chịu không ít khổ sở!" Tròng mắt Vương đại thẩm vừa chuyển, len lén dịch về phía trước xe ngựa, muốn chen chúc đến phía trước: "Thẩm Tri Thanh, mau đưa đồ của thím đây, trong nhà ta còn đang đun nước!”
"Ấy? Sao thím lại chen ngang vậy?" Có người thấy thím này không xếp hàng, không khỏi nhỏ giọng la mắng một câu.
"Liên quan gì đến mày? Cút sang một bên!" Vương đại thẩm là người phụ nữ lưu manh nổi danh trong thôn, mọi người nghe lời này của bà ấy đều tự giác ngậm chặt miệng không xen vào việc của người khác nữa.
Động tác trên tay Thẩm Thiệu Khanh không ngừng, vẫn phát đồ cho thôn dân xếp hàng bình thường bên cạnh.
"Thím Vương, thím nấu nước là chuẩn bị dùng để làm gì?" Anh ta ngẩng đầu nói với ngữ khí bình thản hiền hòa, làm cho người ta cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một câu nói chuyện phiếm không thể bình thường hơn.
"..." Vương đại thẩm bị hỏi thì sững sờ, rõ ràng thím này không nấu nước, nào biết muốn đun nước làm gì?
Đúng vậy, trời đang nóng như thế này, bà ấy nấu nước để làm gì?
"Tôi... Tôi là người thích uống nước sôi để nguội.”
"A~ Thím Vương thật đúng là nghèo chú trọng(*)." Lưu quả phụ bĩu môi, trong giọng nói lộ ra vẻ trào phúng.
(*) Nghèo chú trọng: từ này mang nghĩa xấu, ý nói địa vị xã hội hoặc khả năng kinh tế của một người nào đó không được như mình mong muốn, nhưng người đó lại dùng tiêu chuẩn cao hiện tại của mình để đòi hỏi mình theo hướng đó.
Nhà ai không phải ngày nào cũng uống nước giếng, thím lại nhất định phải đun sôi uống, đây là ngại củi trong nhà quá nhiều sao?
"Tôi thích uống cái gì liên quan quái gì đến cô?" Bình thường Vương đại thẩm đặc biệt xem thường quả phụ này, bây giờ bị quả phụ này nói lại vài câu, trong lòng nào có bằng lòng, hai người họ tôi một lời cô một câu ai cũng không nhường ai.
Thẩm Thiệu Khanh giống như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc, Đồng Nhan đã lớn như vậy mà lần đầu tiên thấy cảnh lưu phụ mắng nhau như thế này.
Trước kia quay phim, những diễn viên kia diễn xuất đều quá giả, loại cảm giác chân thật này, tự nhiên bộc lộ cảm xúc mắng chửi thật đúng là lần đầu tiên gặp, cô hận không thể tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống quan sát một chút.
"Tuổi còn nhỏ đừng quá hiếu kỳ." Thẩm Thiệu Khanh trực tiếp nhét bưu kiện trong tay vào trong ngực Đồng Nhan, ngay sau đó lại tiếp tục phát đồ cho người khác.