Thập Niên 70: Nữ Giả Nam

Chương 7 Nữ chính

Trước Sau

break

"Chắc cậu biết cách bôi thuốc mỡ chứ?" Buông kim xuống, Thẩm Thiệu Khanh không chút khách sáo đẩy bình thuốc sát trùng trên bàn kia đến trước mặt cô.

Chống lại đôi mắt phượng cười như không cười kia, Đồng Nhan lập tức nói: "Cái này tôi sẽ tự làm, không làm phiền anh.”

Sau khi cô cẩn thận dùng thuốc sát trùng xử lý vết thương, còn không quên bĩu môi thổi vào, từ sau khi trở nên mềm mại đôi tay này đã trở nên vô cùng mẫn cảm, cho dù chỉ là bôi thuốc mà thôi cũng làm cho cô đau đến muốn khóc!

Bộ dạng như đau đẻ này quá mức cay mắt, Thẩm Thiệu Khanh bất giác nhíu mày, ngữ khí có chút không tốt nói: "Chút đau này cũng không chịu nổi, vụ thu hoạch lần tới tôi khuyên cậu đừng làm nữa thì tốt hơn?”

"Tôi có thể làm được!" Bất chấp đau đớn, Đồng Nhan vội vàng ngước mắt lên, giơ hai ngón tay lên thề: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không kéo chân mọi người!”

Đại trượng phu có thể cong có thể duỗi, bây giờ cô lại phải cúi đầu vì năm thùng gạo kia.

Thẩm Thiệu Khanh không ngờ phản ứng của cô lại mãnh liệt như vậy, liên tưởng đến lời đồn lúc trước về cô, ngữ khí bất giác mềm mại hơn một chút so với vừa rồi.

"Vết thương phải dùng gạc băng bó cho tốt, đừng để dính nước."

"A, được." Đồng Nhan cầm lấy băng gạc bên cạnh quấn lung tung lên tay, hoàn toàn không biết hình tượng của mình lúc này ở trong lòng nam chính chính là một anh chàng tội nghiệp không được bố mẹ quan tâm nữa...

Về nguồn gốc của tin đồn còn phải bắt đầu từ lúc Đồng Nhan về quê, trong số những tri thanh chen chúc về nông thôn, chỉ có một mình nguyên thân không có hành lý gì, chỉ mang theo bốn bộ quần áo, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ.

Hơn nữa mỗi lần đến xã cung ứng tiếp thị cũng không mua cái gì cả, chẳng phải là bố mẹ không quan tâm mới có đãi ngộ như vậy sao?

Nếu như không phải mọi người đã từng thấy cô gửi thư về nhà, đều từng cho rằng cô là trẻ mồ côi!

Thấy cô quấn tay không theo quy cách nào cả, Thẩm Thiệu Khanh khẽ giật ngón tay, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, anh mím chặt đôi môi mỏng túm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương kia giúp cô băng bó một lần nữa một lần nữa...

Một người đàn ông nắm cổ tay của một "người đàn ông" khác, cẩn thận quấn băng gạc, trông thế nào cũng không được tự nhiên.

Đầu ngón tay anh ta nóng ấm đến mức khiến Đồng Nhan hơi cong ngón tay lại, cố nén xúc động muốn rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng.

Nếu như không phải biết trong sách nam chính có chút thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thật sự cô sẽ hoài nghi người này giúp mình băng bó vết thương là có sở thích gì không ai biết.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay được băng gạc gọn gàng, Thẩm Thiệu Khanh mới hài lòng buông tay ra, thấy cô đứng ở nơi đó không nhúc nhích như một kẻ ngốc, anh vỗ mạnh bả vai cô: "Sửng sốt cái gì đấy? Nên làm gì thì làm đi!”

Một động tác đột ngột như vậy khiến Đồng Nhan thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt anh ta, lời cảm ơn vốn đã đến miệng cũng bị đánh cho biến mất.

Sức tay khỏe như vậy, là do anh ta ăn nhiều rau chân vịt à?

Tuy rằng cô là "nam nhân", nhưng cũng là một nam nhân yếu đuối mà, nam chính không sợ một cái vỗ này của anh ta khiến cô bị tật luôn sao?

Vì duy trì thân phận một người bị bệnh, Đồng Nhan quyết định vẫn nên giả vờ, cô đặt nắm tay hồng hào lên môi ho kịch liệt: "Khụ khụ khụ, Thẩm điểm trưởng, vậy tôi về trước đây, khụ khụ khụ…"

Thẩm Thiệu Khanh vô thức nhíu mày, ngữ khí lạnh lùng trở lại: "Đi đi.”

Mãi cho đến khi Đồng Nhan rời khỏi phòng anh ta mới lộ ra vẻ mặt suy tư...

Mỗi lần đối mặt với Thẩm Thiệu Khanh, Đồng Nhan đều cảm thấy rất mệt mỏi, rất sợ mình không cẩn thận sẽ bại lộ thân phận. Hiện tại trở lại thế giới của mình, cô mới dám bỏ qua cảnh giác.

Nhìn lướt qua căn phòng nhỏ bốn phía đất vàng, cô giơ đôi tay mỏi nhừ run rẩy rót cho mình một ly nước sôi để nguội.

Trước kia lúc quay phim, Đồng Nhan từng ở nơi còn ác liệt hơn nơi này, cho nên xem ra cô vẫn thích ứng tốt đối với môi trường này.

Uống nước xong, cô nằm trên tấm chăn ngửa mặt nhìn mái nhà xám xịt, nhất thời có chút mất tập trung, bối rối không biết sau này phải làm sao.

Vứt bỏ những cảm xúc tiêu cực kia, Đồng Nhan giơ tay phải quấn đầy gạc lên, khuôn mặt băng sơn của Thẩm Thiệu Khanh lập tức hiện lên trước mắt.

Có vẻ như... Anh ta cũng không có lạnh lùng vô tình như trong sách miêu tả nha…

...

Ngày hôm sau trên đường đến cánh đồng lúa mì, Đồng Nhan vẫn đút tay phải vào trong túi quần không lấy ra, cả quãng đường trông như một tên ngốc.

Vẻ mặt mấy nam tri thanh ranh mãnh đi ngang qua bên cạnh cô.

Lý Tổ Xuyên nở một nụ cười giả tạo, không nhịn được tiến lại gần trêu chọc: "Đồng Đại Bảo, cậu nói xem sao làn da này của cậu lại giống như của một cô gái vậy? Cậu làm mất mặt nam tri thanh chúng ta rồi.”

Ngày nay gia đình nào cũng có nhiều anh chị em, không ai coi con cái là báu vật, có ai là không làm việc từ nhỏ chứ? Đồng Đại Bảo này thật đúng là một báu vật!

Tối hôm qua, khi mọi người nhìn thấy tay phải cô quấn băng gạc nấu cơm cho bọn họ đều rất bất ngờ, bởi vì có Thẩm Thiệu Khanh ở đó, lúc ấy bọn họ không ai dám nói cái gì.

Nhưng chuyện thú vị như vậy mà giữ ở trong lòng thì thật sự ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác lẫn tinh thần, Lý Tổ Xuyên đến bây giờ cũng không muốn nhịn nữa.

"Tôi không cảm thấy mất mặt, anh còn có việc gì không?" Sắc mặt Đồng Nhan ngưng trọng lại, thoạt nhìn thật dữ tợn.

Là "nam nhân", cô cũng biết việc này rất mất mặt, nhưng cũng không thể trách cô có đúng không?

Ai có thể nghĩ rằng đôi tay vốn đầy vết chai sẽ đột nhiên trở nên mềm mại? Đây rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt trời ban, mà là một cái bẫy! Một cái bẫy khổng lồ!

Thấy Thẩm Thiệu Khanh từ xa đi tới, Lý Tổ Xuyên vội vàng khoát tay cười đùa nói: "Không có chuyện gì lớn! Hôm nay cũng đừng để bàn tay non nớt phồng rộp lên nhé, nếu không thì sẽ thật sự thành tiểu bạch kiểm rồi, ha ha ha…"

Đúng là người xấu hay khẩu nghiệp mà!

Mi tâm Đồng Nhan khẽ nhíu lại, có cảm giác muốn bẻ khớp tay, nếu như không phải muốn khiêm tốn tránh tiếp xúc thân thể quá nhiều, cô thật muốn lao lên cho anh ta hai đấm!

“Anh Đại Bảo!” Với một tiếng gọi ngượng ngùng, Điền Tiểu Nga mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang xuất hiện trước mặt Đồng Nhan.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.

Cô sắp bị những người này làm phiền đến chết: "Đồng chí Điền Tiểu Nga, cô có việc gì không?”

“Anh Đại Bảo, anh sắp đi thu hoạch vụ mùa thu à?”

"Ừm."

"Đúng rồi! Em muốn giới thiệu với anh một chút." Điền Tiểu Nga hoàn toàn không để ý đến sự xa cách lạnh lùng của Đồng Nhan, vội vàng kéo một người phụ nữ từ phía sau đến trước mặt cô ấy: "Anh Đại Bảo, đây là chị của em, Điền Tiểu Hoa, em dẫn cô ấy tới gặp anh.”

Những lời này nói thể hiện ý tứ muốn cô gặp phụ huynh cô ta, nhưng Đồng Nhan cũng không lập tức phản bác, mà nhìn không chớp mắt nữ nhân trước mắt - nữ chủ Điền Tiểu Hoa trong sách, trong lòng cô nhất thời nổi lên một đống tin tức.

Hôm nay Điền Tiểu Hoa mặc một chiếc áo bông trắng, quần dài màu đen với thân dưới mập mạp, hai bím tóc dài đen bóng rất phù hợp với trang phục của thời đại này.

Một đôi mắt cười rộ lên cong cong như vầng trăng khuyết, hơn nữa môi hồng răng trắng, quả thật cô ta rất đẹp.

Đồng Nhan không khỏi lại nhìn cô thêm hai lần nữa, bảo sao nam nhân thâm hiểm Thẩm Thiệu Khanh kia sau này sẽ ở cùng với nữ chính trong sách như vậy, nếu như cô là nam nhân cũng sẽ thích loại cô gái nhìn có vẻ hiền lành tốt bụng này này.

Có phải bây giờ thế giới sẽ bắt đầu đi theo cốt truyện? Đồng Nhan cẩn thận nhớ lại quyển văn niên đại kia, trong lúc nhất thời không dám xác định.

Lúc này, Điền Tiểu Hoa cũng đang âm thầm đánh giá Đồng Nhan, nam tri thanh mới tới này thật sự rất đẹp trai, chỉ là có chút yếu đuối…

Tuấn "nam" mỹ nữ đứng ở đó, cho dù không hề mập mờ cũng mang theo cảm giác họ là một cặp.

Điền Tiểu Nga ở một bên lầm tưởng hai người có ánh mắt dành cho nhau, cô ta điên lên! Nhưng cô ta không dám giận Điền Tiểu Hoa, chỉ có thể mắng Đồng Nhan: "Đồng Đại Bảo Anh là tên lưu manh thối tha! Anh đang nhìn cái gì vậy? Tròng mắt sắp rụng ra rồi kìa!”

Ngoại trừ Triệu Tiểu Hổ ra, tại sao trong mắt nam nhân cũng chỉ có một mình Điền Tiểu Hoa? Rõ ràng là cùng một cha mẹ sinh ra, ông trời thật bất công!

"..." Đồng Nhan tự nhéo lỗ tai, đầu cô “ông ông” vì tiếng rống, cô cảm thấy xem ra lần sau mình gặp lại Điền Tiểu Nga nhất định phải cách xa hơn một chút mới được, người này chính là một kẻ tâm thần.

"Đồng chí Điền, xin đừng nói lung tung! Tôi thì không sao cả, chỉ là cô muốn hủy hoại danh tiếng của chị mình sao?" Đối mặt với loại người cực phẩm dầu muối bất nhập này, Đồng Nhan cũng không khách sáo nữa: "Còn nữa, phiền cô sau này đừng hở tí là gọi tôi là “anh”, năm nay tôi mới mười bảy tuổi, chắc là nhỏ hơn cô đấy.”

Giống như là bị người ta nói trúng tim đen, Điền Tiểu Nga chột dạ liếc mắt nhìn Điền Tiểu Hoa, thấy sắc mặt đối phương vẫn bình tĩnh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay đầu thẹn quá hóa giận nói: "Tôi mới mười tám tuổi, không lớn hơn anh bao nhiêu.”

"Lớn hơn một ngày cũng là lớn hơn rồi, vậy thì sau này phải gọi tôi là đồng chí, tôi còn phải làm việc, đi trước một bước."

Mơ hồ nhớ rõ nội dung trong sách bắt đầu từ sau khi nữ chính trở về thôn, đối mặt với nhiều nhân vật trong sách như vậy, Đồng Nhan chỉ muốn trốn càng xa càng tốt, tuyệt đối không xen vào một cách mù quáng.

Thấy Đồng Nhan chạy nhanh hơn thỏ, Điền Tiểu Nga tức giận đến mức giậm chân, ngay cả một nam nhân phế vật như vậy cũng không câu dẫn được, cô thật đáng xấu hổ!

Điền Tiểu Hoa ở một bên tận lực khống chế biểu cảm trên mặt mới không khiến mình bật cười.

“Đồng Đại Bảo này chính là một tên đại ngốc, cũng không biết tại sao mẹ nhất định phải để em xây dựng mối quan hệ với hắn!” Vì muốn giữ lại chút thể diện, Điền Tiểu Nga bĩu môi làm bộ rất không vui.

"Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em, nếu thật sự không thích thì đừng miễn cưỡng." Điền Tiểu Hoa nói xong, nở một nụ cười vô hại.

Bộ dáng nhẹ nhàng phóng đãng kia khiến Điền Tiểu Nga hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô đột nhiên chỉ về phía Thẩm Thiệu Khanh đang đi ngang qua, nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Điền Tiểu Hoa: "Chị vừa mới từ nhà nội trở về nên không biết, đây là nam tri thanh đến thôn chúng ta từ năm ngoái, chắc là chị chưa từng gặp qua anh ta, chị thấy anh ta thế nào? Có phải rất đẹp trai không?”

Điền Tiểu Nga nghiêng người ra để Điền Tiểu Hoa có thể nhìn thấy rõ hơn một chút, trong mắt hiện lên vẻ tính toán.

Cả thôn đều biết Thẩm Thiệu Khanh bình thường không gần phụ nữ, trong thôn có vài hộ gia đình muốn kết thân với anh ta đều bị anh ta từ chối thẳng thừng, cô cũng không cho rằng khi gặp Điền Tiểu Hoa anh ta sẽ có cái nhìn khác.

Cô ta hy vọng Điền Tiểu Hoa có thể thích Thẩm Thiệu Khanh, càng thích càng tốt! Đến lúc đó bị từ chối một cách vô tình... Khi tưởng tượng đến cảnh đó cô ta cảm thấy vui sướng!

Điền Tiểu Hoa nhìn qua theo ngón tay cô ta, à… Nam tri thanh này quả thật cao lớn đẹp trai, nhưng cô lại thích loại nam nhân vừa rồi như Đồng Đại Bảo hơn, nhã nhặn tuấn tú, hơn nữa đôi mắt hoa đào kia vô cùng quyến rũ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân vô cùng hiền lành, không biết bạo hành gia đình.

Tuy rằng tuổi của mình lớn hơn Đồng Đại Bảo một chút, nhưng tục ngữ nói nữ đại tam ôm gạch vàng(*), cưới cô, cuộc sống chỉ có thể hưng thịnh hơn, không thiệt thòi tí nào!

(*) Nữ đại tam ôm gạch vàng: cưới vợ hơn ba tuổi chắc chắn giàu.

Thấy cô cười đến nỗi vẻ mặt thẹn thùng, Điền Tiểu Nga cho rằng cô thật sự coi trọng Thẩm Thiệu Khanh, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ đắc ý, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc