Chu Chính và những người khác từng có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Đồng Đại Bảo là một người hời hợt và khù khờ.
Nhưng sau khi ở cùng phòng với cậu thì mới phát hiện ra là tên nhóc này rất lương thiện, chẳng qua chỉ là không giỏi biểu đạt ra mà thôi.
“Cám ơn, tôi sẽ làm vậy.” Đồng Nhan không phải loại không biết tốt xấu, mặc dù trong lòng kinh ngạc vì Chu Chính lại có thể nói ra những lời này, nhưng cô có thể thấy được sự chân thành của đối phương.
“Ừm, đám cưới tôi nhớ đến uống rượu mừng.” Thấy cô tiếp thu lời của mình, Chu Chính gật đầu, không chút do dự bước ra khỏi điểm thanh niên tri thức.
Bóng lưng kiên quyết giống như là một thanh đao sắc bén, kết thúc dứt khoát giữa những năm tháng tuổi trẻ do dự của quá khứ và tương lai…
Sắc trời tối dần, Chu Chính biến mất, Đồng Nhan lúc này mới muộn màng nhận ra, ý thức được cô và Thẩm Thiệu Khanh lại là cô nam quả nữ ở cùng chung trong một phòng!
Trước đây ba người ngủ cùng một phòng thì không sao, bây giờ chỉ còn lại 2 người bọn họ, cô cảm thấy không thoải mái.
Từ khi chuyển đến ở chung với bọn họ, Đồng Nhan đều cố gắng hết sức để tránh lúc bọn họ đánh răng rửa mặt, hôm nay đợi cả nửa ngày cũng không thấy Thẩm Thiệu Khanh ra ngoài, cô chỉ đành cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Trong căn phòng tối lờ mờ, ngọn nến đung đưa trong gió, thấy Thẩm Thiệu Khanh đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nghiêm túc đọc sách, Đồng Nhan bê một chậu nước ấm để rửa chân tới tìm một chỗ ở xa anh nhất và bắt đầu rửa chân.
Mỗi ngày đều dùng nước ấm để ngâm chân, có thể coi như là thời gian thoải mái nhất trong một ngày, hai tay Đồng Nhan vịn ở mép giường lò, nâng cằm lên với vẻ mặt hưởng thụ.
Thẩm Thiệu Khanh ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, vô ý nhìn thấy dáng vẻ uể oải giống như một chú mèo của cô.
Anh vừa định thu ánh mắt lại thì lúc này Đồng Nhan nhấc chân trái lên rồi cúi xuống dùng khăn để lau chân.
Mềm mại, nhỏ nhắn, có chút kỳ lạ…
Đó là một đôi chân có nước da khác biệt cực lớn với bản thân mình.
Nếu như không phải biết là chủ nhân của đôi chân kia là một người đàn ông, nói là chân của một cô gái cũng không quá đáng.
Trong ánh mắt hiện lên chút nghi ngờ, Thẩm Thiệu Khanh cúi đầu xuống, lại dồn sự chú ý lên cuốn sách.
Đồng Nhan lau chân xong, lén nhìn trộm đầu giường lò, thấy người đó vẫn đang đọc sách, cô thở phào nhẹ nhõm, bê chậu nước rửa chân ra khỏi phòng.
Trước lúc đi ngủ Đồng Nhan cũng không quên chuyện trả tiền, lấy 5 xu để ở trong túi cả ngày ra, cô đi tới bên cạnh Thẩm Thiệu Khanh nhẹ giọng nói: “Điểm trưởng, cám ơn anh lúc trước đã để lại đồ ăn cho tôi, đây là tiền đồ ăn.”
Biết là cô đang nói đến việc gì, Thẩm Thiệu Khanh liếc nhìn chỗ tiền, nhận lấy và bỏ vào túi mà không nói gì cả.
Vốn dĩ còn có một đống lời nói cảm kích muốn nói ra, nhưng thấy anh không có tâm trí nói chuyện nên Đồng Nhan nuốt hết những lời nói đó lại…
Kiếp trước bởi vì đóng phim mà Đồng Nhan từ lâu đã quen với cuộc sống như một con cú đêm, lúc cô mới xuyên không tới đây, đồng hồ sinh học không được điều chỉnh lại, bất thình lình phải sống cuộc sống ngủ sớm dậy sớm khiến cô không quen chút nào.
Sau này ngày ngày phải làm những công việc chân tay, mệt đến mức cô vừa đặt đầu xuống gối đã muốn ngủ, lâu dần cô đã điều chỉnh lại được thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị rối loạn.
Nhưng kể từ khi chuyển đến phòng này và ở chung với người khác, chất lượng giấc ngủ kém kia của cô hình như lại có chiều hướng trở nên hỗn loạn.
Ví dụ như bây giờ, 1 giờ sáng nằm trên giường lò mà không sao ngủ được.
Sau khi Chu Chính chuyển đi, Đồng Nhan liền chuyển chăn đệm của mình tới cuối giường đất. Bây giờ cô và Thẩm Thiệu Khanh một người ở đầu giường đất một người ở cuối giường đất, khoảng cách ở giữa khoảng 2m.
Lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô một mình ở cùng phòng với một người đàn ông, không mất ngủ mới gọi là lạ.
Mãi đến khi trời hửng sáng cô mới dần vào được giấc ngủ.
Từ không thích ứng đến thích ứng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Còn thời gian thì lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là 10 ngày cuối cùng của tháng 9.
Những ngày tháng này, trong thôn có hai tin đồn liên quan mật thiết đến Đồng Nhan.
Thứ nhất là, nghe nói Triệu Tiểu Hổ có một khoản nợ cờ bạc không nhỏ, gần đây đã bỏ trốn để trốn nợ rồi, tạm thời không có thời gian đến gây phiền phức cho Đồng Nhan.
Lời đồn còn lại là, nhà của Lão Điền bắt đầu dùng tuyệt chiêu, Tiêu Thúy Anh gặp ai cũng khen ngợi thanh niên tri thức Đồng, thái độ không rõ ràng đó rõ ràng là của mẹ vợ với con rẻ, càng nhìn càng yêu thích.
Nhưng bà không quá chủ động, bà cũng sẽ không làm những chuyện khiến người ta cảm thấy con gái bà không đáng giá.
Thế là những người không biết lý do đều tưởng là Đồng Nhan thể hiện mình trước mặt người nhà họ Điền, một lòng muốn lấy con gái Điền Tiểu Nga nhà người ta.
Khi tin đồn lan truyền đi, người đầu tiên lo lắng lại là Điền Tiểu Hoa.
Nhân lúc Điều Tiểu Nga không có ở nhà, cô ta chủ động tìm đến tìm Tiêu Thúy Anh để hỏi cho rõ tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Đồng Đại Bảo là người đàn ông trong mộng của cô ta, nếu như em gái cô ta thích thì cô ta chắc chắn sẽ rút lại những ý nghĩ không nên có, nhưng tình hình hiện tại là Điền Tiểu Nga hoàn toàn không thích Đồng Đại Bảo! Cô tuyệt đối không thể để thanh niên tri thức Đồng trở thành em rể của mình!
Ở Điểu gia, Điểu Tiểu Hoa là đứa con gái được cưng chiều nhất, Tiêu Thúy Anh không hề biết tâm tư trong lòng cô ta, hãnh diện kể hết ra toàn bộ kế hoạch của mình.
Bà muốn dựa vào những lời đồn ở bên ngoài để gây áp lực cho Đồng Đại Bảo, buộc Đồng Đại Bảo phải lấy Điều Tiển Nga.
“Mẹ, Tiểu Nga hoàn toàn không thích thanh niên tri thức Đồng, mẹ làm như vậy là không được.” Khó khăn lắm mới gặp được một người thích hợp, trong lòng Điều Tiểu Hoa vô cùng lo lắng, sợ mưu đồ của mẹ cô ta sẽ thành công.
Không ngờ phản ứng của con gái mình lại mạnh mẽ như vậy, Tiêu Thúy Anh bĩu môi ra vẻ không đồng tình nói: “Đúng với không đúng cái gì, con cũng không phải là không biết, đứa em gái chết tiệt của con suốt ngày giao du cùng với loại côn đồ, từ lâu đã không còn trinh tiết gì nữa rồi, nếu như không giúp nó tìm một người hiền lành tử tế ở nơi khác đến, chứ như nó thì có thể gả được cho ai?”
Mỗi lần nhắc tới chuyện này là Tiêu Thúy Anh lại bực mình, Triệu gia kia vô cùng nghèo khó, Triệu Tiểu Hổ còn là một kẻ không đứng đắn, không biết sợ cái gì, bà không muốn con gái đi vào vết xe đổ của mình!
Nhưng bà không nói cho Điều Tiểu Hoa tên côn đồ đó là Triệu Tiểu Hổ, nhỡ mà con gái lớn không giữ được bình tĩnh đi gây rắc rối cho người ta thì chết!
Thấy thái độ kiên quyết của bà, Điền Tiểu Hoa bực bội gảy ngón tay, do dự một lúc mới lên tiếng hỏi dò: “Mẹ, con thấy Đồng Đại Bảo cũng rất được, nếu như Tiểu Nga thật sự không thích, mẹ nói xem, con gả cho cậu ấy có được không?”
“Con đừng có mà mơ!” Tiêu Thúy Anh bị lời nói của cô dọa cho giật cả mình, lúc này mới nghĩ tới mục đích mà Điều Tiểu Hoa đến tìm bà nói chuyện.
“Tên Đồng Đại Bảo kia là một kẻ vô tích sự! Sánh được với em gái con thôi, con thì không thể sánh được!”
Con gái lớn của bà xinh đẹp như thế này, kiểu gì cũng phải gả cho một công chức nhà nước!
Đồng Đại Bảo muốn yêu con gái lớn của bà, vậy thì giống như là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Nằm mơ giữa ban ngày!
Lúc này, Tiêu Thúy Anh tưởng tượng ra rất nhiều thứ, trong lòng bà tin chắc rằng là tên Đồng Đại Bảo kia đã thả thính Điều Tiểu Hoa.
“Bây giờ mẹ sẽ đi tìm cậu ta để tính sổ! Dám lén lút có ý với con, đừng có mà mơ!”
Nói xong thì muốn lao ra khỏi nhà, Điều Tiểu Hoa thấy vậy lập tức ngăn lại: "mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con chỉ là lấy ví dụ thôi mà! Con và thanh niên tri thức Đồng không hề thân nhau!”
Nếu như cô ta thật sự để mẹ mình ra ngoài gây chuyện thì người mất mặt chính là Điền Tiểu Hoa.
“Con đừng có mà lừa mẹ! Tên đó lấy em gái con mẹ còn cảm thấy cậu ta trèo cao rồi, lại còn muốn lấy con á, không có cửa!” Tiêu Thúy Anh gân cổ lên, bởi vì tức giận mà mặt đỏ bừng, lửa giận trong đôi mắt chảy xệ giống như là dung nham phun trào, trông rất đáng sợ.
“Con thật sự không lừa mẹ! Con có thể thề với trời!”
“Hai người đang làm cái gì vậy, ồn ào từ tận bên ngoài cũng nghe thấy kia kìa!” Điền Đại Mãn trở về từ bên ngoài vừa bước vào nhà đã thấy hai người đứng trước cửa lôi kéo nhau.
Chắc là bị đánh đến khiếp sợ rồi, chỉ cần Điều Đại Mãn trừng mắt thôi là Tiêu Thúy Anh theo phản xạ có điều kiện lập tức cảm thấy sợ hãi.
Vốn dĩ vẫn đang nổi cơn tam bành lập tức trùng xuống: “Chúng ta có thể làm gì được chứ, tán gẫu chút thôi mà.”
“Ừm, đúng vậy, cha sao cha về sớm thế ạ?” Mặc dù Điền Đại Mãn có cục súc cũng chỉ đánh vợ chứ không đánh con, nhưng từ nhỏ đã thấy cảnh này nên cũng bị ảnh hưởng, Điền Tiểu Hoa rất sợ ba, từ tận đáy lòng luôn bài xích những người đàn ông vạm vỡ.
Đây cũng là lý do vì sao cô ta lại để ý tới Đồng Nhan.
Đối với người con gái lớn hiểu chuyện này, Đồng Đại Mãn cũng có vài phần yêu thương, cơn tức giận vốn dĩ đang dâng trào cũng được giọng nói nhẹ nhàng của cô ta xoa dịu ngay lập tức.
“Tán gẫu thì cứ tán gẫu, đừng có mà la hét ầm ĩ, lỡ hàng xóm nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa?” Nói xong, ông ta chắp tay sau lưng khệnh khạng bước vào nhà.
Mắt thấy ông ta rời đi, Tiêu Thúy Anh dùng cánh tay huých Điền Tiểu Hoa nhỏ giọng căn dặn: “Mẹ cảnh cáo con, nếu như con dám có gì đó với tên họ Đồng kia, mẹ nhất định sẽ khiến cho thằng đó không sống nổi ở cái thôn này nữa! Nó chỉ có thể là em rể của con thôi!”
Điều Tiểu Hoa biết là mẹ cô ta vẫn còn đang giận, thế là cố nhịn không muốn kích động cãi lại, chuẩn bị mọi thứ đợi sau khi cô và thanh niên tri thức Đồng qua lại rồi nói tiếp.
…
Tháng 9 là thời điểm thu hoạch đậu tương.
Đàn ông, đàn bà, người già, trẻ con trong thôn lại mang lưỡi liềm ra đồng thu hoạch đậu tương.
Không giống như lúc thu hoạch lúa mì, lần này Cao Đại Căn không phân thành nhóm nam nhóm nữ làm việc nữa. Giống như mấy mẫu đất bên cạnh mà Đồng Nhan đang thu hoạch là của quá phụ Lưu và nữ chính Điền Tiểu Hoa ở trong thôn.
Thân của cây đậu tương đều rất chắc khỏe, thông thường thu hoạch xong một mẫu đất thì phải mài lưỡi liều rồi mới tiếp tục thu hoạch tiếp.
May mà có kinh nghiệm từ lần thu hoạch lúa mì lần trước, bây giờ Đồng Nhan vô cùng thành thạo với việc mài lưỡi liềm.
Thời tiết tháng 9 rất nóng, đặc biệt là qua buổi trưa nắng rất gắt. Thu hoạch đậu tương mệt hơn nhiều so với thu hoạch lúa mì, Đồng Nhan cúi người, tay trái túm lấy thân cây đậu tương, tay phải vung lưỡi liềm để cắt.
Làm việc ở bên trái cô là Thẩm Thiệu Khanh, bên phải chính là nữ chính Điền Tiểu Hoa.
Có chút choáng váng vì ánh nắng mặt trời chói chang ở trên đầu, Đồng Nhan đứng thẳng, dùng khăn ở trên cổ nhẹ nhàng lau đi mồ hôi ở trên trán.
Trong lúc mơ màng, trong đầu đột nhiên hiện ra một tình tiết ở trong sách, cũng chính là tình tiết quan trọng góp một phần nhỏ để phát triển tình cảm của nam nữ chính.
Theo miêu tả trong sách, nam phụ Đồng Đại Bảo bởi vì thể trạng yếu ớt, trong lúc thu hoạch đậu tương, tay cậu nhất thời mất lực, lưỡi liềm văng ra ngoài, cắt vào tay nữ chính.
Bởi vì nữ chính có bệnh sợ máu, vừa nhìn thấy máu chảy lập tức ngất đi. Cơ thể Đồng Đại Bảo yếu ớt căn bản không cõng được nữ chính tới trạm xá, cuối cùng vẫn là nam chính có lòng tốt cõng nữ chính tới trạm xá để băng bó.
Từ đó trở đi, nữ chính Điều Tiểu Hoa đã yêu thầm nam chính
Tình tiết là như vậy, bây giờ Đồng Nhan, linh hồn xuyên không đến đây lại gặp rắc rối.
Nguyên nhân là gần đây cô rèn luyện cơ thể cũng khá tốt, căn bản là không có chuyện tay bị mất lực, càng không thể vô duyên vô cớ làm văng lưỡi liềm ra ngoài.
Nhưng nếu như không làm nữ chính bị thương thì cốt truyện trong sách có đi lệch hướng không?
Đồng Nhan cau mày, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có ý tưởng nào cả. Thân là một thanh niên có ngũ giảng tứ mỹ tốt của thế kỷ 21, bảo cô cố ý làm người khác bị thương, thật sự là cô không làm được!
Thu hoạch xong đậu tương ở xung quanh, Thẩm Thiệu Khanh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Đồng Nhan đờ đẫn ở kia, không biết là đang nghĩ cái gì.
Lúc thì cau mày, lúc lại mím chặt môi, biểu cảm khuôn mặt vô cùng xuất sắc, trông không khác gì một tên ngốc.
Gần trưa rồi, mẫu ruộng mà cô được giao còn chưa thu hoạch được một nửa, bây giờ vẫn còn thời gian ở đây mà thẫn thờ nữa sao?!
Thẩm Thiệu Khanh cầm lưỡi liềm trong tay, điềm tĩnh đi tới trước mặt cô, sau đó dùng lưỡi liềm đập nhẹ vào vai cô, không vui nói: “Còn ngẩn người ra nữa thì trời tối mất.”