Thập Niên 70: Nữ Giả Nam

Chương 15: Trong mơ

Trước Sau

break

Đồng Nhan vẫn còn đang băn khoăn về việc có nên đi theo tình tiết hay không, bất thình lình bị anh vỗ vai, giật mình khiến cả người run cầm cập, trong giọng nói mang theo sự oán trách: "Điểm trưởng Thẩm, làm người khác giật mình sẽ dọa chết người ta đấy.”

“Cậu không làm việc gì áy náy thì sao phải sợ? Mau làm việc đi!” Trời nóng người ta bực bội, sự nhẫn nại của Thẩm Thiệu Khanh đã bị những gốc đậu tương này bào mòn từ lâu rồi, ngữ khí lúc này nghe có vẻ không ổn lắm.

“Tôi, biết, rồi…” Đồng Nhan nhấn mạnh từng chữ, thầm tặng anh một cái trừng mắt.

Bình thường đã sớm quen với vẻ trong ngoài bất nhập dưới vỏ bọc lịch thiệp của anh rồi, người này chẳng qua là có chút thô lỗ còn con người thì rất tốt, bản thân không thèm chấp nhặt với anh.

Điền Tiểu Hoa làm ở bên cạnh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng tức giận.

Sau này Đồng Đại Bảo có khả năng sẽ là người đàn ông của cô ta, cho dù Thẩm Thiệu Khanh có là điểm trưởng của điểm thanh niên tri thức cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy?

Chẳng lẽ mệt cũng không được nghỉ trước một chút hay sao?

Thật là đáng ghét!

Nếu như không vì phải kiêng dè mẹ, khiến cho cô ta gần đây không dám tùy tiện tiếp cận Đồng Đại Bảo, nếu không cô ta nhất định sẽ ra mặt thay cho thanh niên tri thức Đồng!

Có thể là phẫn nộ, Đồng Nhan và Thẩm Thiệu Khanh cùng nhìn về phía Điền Tiểu Hoa, thấy Tiểu Hoa đang trừng mắt nhìn bọn họ, hai người đều có suy nghĩ của riêng mình…

Nhan Đồng: Ánh mắt của nữ chính là gì nhỉ? Chẳng lẽ Điền Tiểu Hoa bây giờ đã có tình cảm với nam chính rồi sao? Cảm thấy mình ở đây quá chướng mắt sao?

Trước đây cô còn tưởng nữ chính tặng cần tây cho mình là có ý đồ gì khác, theo vẻ mặt này có thể thấy có lẽ là bản thân nghĩ nhiều rồi…

Thẩm Thiệu Khanh ngược lại có thể hiểu được hàm ý đằng sau ánh mắt, anh cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến sự oán giận này.

Nghĩ tới việc nữ chính có khả năng là đã thầm thương trộm nhớ Thẩm Thiệu Khanh, Đồng Nhan không kìm được mà thở phào, lòng thầm nghĩ có lẽ là cô không cần dùng lưỡi liềm làm việc không có tình người kia nữa rồi đúng không?

Đồng Nhan vốn tưởng mình là bóng đèn nên cố gắng hết sức làm giảm thiểu sự tồn tại của bản thân, cô cúi người và nhanh chóng cắt gốc đậu tương.

Không có chuyện gì đáng xấu hổ hơn là làm bóng đèn của người khác!

Về nông thôn lâu như vậy rồi, Đồng Nhan chỉ có một đôi giày ở dưới chân này để đi, cho dù là mùa hè nóng bức cô cũng đi đôi giày cao su xanh này.

Cho dù chất lượng của đôi giày có tốt đến đâu cũng không chịu nổi khi phải đi hàng ngày, bây giờ đế giày đã bị mài mòn rất mỏng rồi, cộng thêm đôi chân mềm mại lạ thường của cô, mỗi một bước đi đều rất đau đớn.

Để đẩy nhanh tốc độ thu hoạch đậu tương nên cô không chú ý đến con đường ở dưới chân.

Gốc đậu tương đã cắt xuống rất cứng, mỗi năm khi vào mùa thu hoạch đậu tương, mọi người đều thay một đôi giày có đế dày rồi mới làm việc, Đồng Nhan không biết hạng mục cần phải chú ý này, cho dù có biết thì cô cũng không nỡ bỏ tiền ra để mua một đôi giày mới.

Khi sắp thu hoạch xong một mẫu ruộng thì chân trái của cô đột nhiên đau nhức, bị gốc đậu tương đâm xuyên qua đế giày…

Người mà đen đủi thì đến uống một ngụm nước thôi cũng bị dắt răng! Có lẽ kiếp trước cuộc sống của cô đã trải qua hơn 20 năm quá suôn sẻ, vì thế sau khi xuyên không mới có cuộc sống khốn khổ như thế này!

Không biết vết thương to đến mức nào, Nhan Đồng chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau vô cùng, hơn nữa chân trái căn bản không dám chạm đất.

“Điểm trưởng Thẩm, chân của tôi bị cái gì đâm vào rồi.” Nghĩ tới việc mấy ngày tiếp theo có khả năng không được chấm công, Đồng Nhan cắn chặt môi dưới nhìn Thẩm Thiệu Khanh như thể muốn xin sự giúp đỡ, trong lòng rất buồn và hối hận về sự bất cẩn của bản thân.

“Sao lại bất cẩn như vậy?” Buổi sáng trước khi làm việc anh đã đặc biệt nhắc nhở là trong lúc làm việc phải để ý ở dưới chân, không ngờ mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã bị thương rồi.

Thẩm Thiệu Khanh bỏ lưỡi liềm xuống đi về phía cô, thấy cô đau đến mức mặt tái nhợt, không kìm được nhẹ giọng hỏi: “Chân nào? Có đi được không?”

“Không được, đau lắm rồi.” Đồng Nhan rất muốn cởi giày ra để xem vết thương thế nào, nhưng đôi chân đó của cô thật sự là quá bất thường, tuyệt đối không được để lộ trước mặt người khác.

“Có thể phiền anh dìu tôi về điểm thanh niên tri thức một chút có được không?” Nơi này ngoài mình ra thì chỉ có Thẩm Thiệu Khanh và Điền Tiểu Hoa, ở xa hơn thì còn có quả phụ Lưu, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không thể để Điều Tiểu Hoa hay quả phụ Lưu dìu về được, chỉ đành đặt tất cả hy vọng lên người của Thẩm Thiệu Khanh.

“Đi thôi.” Anh cúi người xuống trước mặt Đồng Nhan, quay tấm lưng rộng về phía cô: "tôi cõng cậu.”

“!!” Đồng Nhan bị hành động của anh làm cho giật mình lùi lại một bước, vội vàng từ chối: “Không cần cõng, tôi nhảy lò cò là được rồi.”

Vị trí hiện tại của bọn họ là ở giữa cánh đồng, Thẩm Thiệu Khanh quay đầu lại, nhìn cô giống như là nhìn một tên ngốc: "Nếu như muốn nhảy lò cò từ đây để về thì chân phải kia của cậu cũng không cần nữa đâu.”

Đâu đâu cũng là gốc đậu tương vừa cắt xuống, xem ra chỉ bị đâm vào chân trái vẫn không khiến cho tên nhóc này rút ra được bài học.

Thật ra Đồng Nhan cũng không muốn nhảy lò cò, nhưng không có sự lựa chọn nào khác, cũng không thể để Thẩm Thiệu Khanh cõng về được, mặc dù bản thân như một sân bay nhưng phần ngực kiểu gì cũng mềm mại hơn của đàn ông.

Ngực áp sát vào lưng, cô sợ bị lộ tẩy.

“Thanh niên tri thức Đồng, anh làm sao vậy?” Điền Tiểu Hoa vừa thu hoạch xong một mảnh, thấy hai người đứng ở đó không biết là đang nói chuyện gì, không nhịn được mà bước tới.

“Tôi không sao, cô làm việc của mình đi.” Đồng Nhan nở một nụ cười lịch sự, bởi vì trong lòng có điều khó nói, theo bản năng cô không muốn để cho người khác biết là mình bị thương.

Sợ bị người trong thôn nhìn thấy và đi nói cho Tiêu Thúy Anh, Điều Tiểu Hoa không dám ở bên cạnh Đồng Nhan quá lâu, thấy cô nói không sao liền đi trở về chỗ mà mình phụ trách, nhưng cứ đi 3 bước lại quay đầu lại nhìn, rồi lại bắt đầu cúi xuống cắt gốc đậu tương.

“Lên đi, tôi chỉ cõng cậu hết cánh đồng này, đoạn đường còn lại thì cậu tự nhảy lò cò.”

Thẩm Thiệu Khanh cúi người xuống một lần nữa, thái độ kiểu không được phép cãi lại.

Đồng Nhan không động đậy, đấu tranh lần cuối cùng: “Hai người đàn ông mà cõng nhau, anh cảm thấy có thích hợp không?”

“Nếu như cậu là một cô gái, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào.”

“..........”

Cuối cùng, cô chỉ đành leo lên giống như kiểu phải cam chịu số phận vậy.

Lương của đàn ông rất cứng, Đồng Nhan cố gắng hết sức nâng cao phần thân trên, cố gắng tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa phần ngực và phần lưng.

Sợ Thẩm Thiệu Khanh sẽ chú ý đến chỗ nào đó không nên chú ý, cô cố ý tìm chuyện để nói để dụ người kia nói chuyện.

Trên thiên văn, dưới địa lý, lớn thì quốc gia, nhỏ thì cả nhân, cô chỉ có thể lượm nhặt những kiến thức mà mình biết để nói.

Trong giọng nói còn xen lẫn một chút dịu dàng mà đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai, ngứa nhức, cảm giác tê dại từ tai chạy khắp toàn thân, cuối cùng đi sâu vào trái tim. Thẩm Thiệu Khanh sụp mí mắt xuống, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên 2 vệt ửng hồng nhàn nhạt.

Suốt dọc đường, anh trầm mặc không nói, nhưng không cắt ngang những lời nói luyên thuyên của cô.

Mãi đến khi ra khỏi cánh đồng, cái miệng của Đồng Nhan mới dừng lại.

Thả cô từ trên lưng xuống, sắc mặt của Thẩm Thiệu Khanh lại khôi phục lại như bình thường.

“Hôm nay cậu nói hơi nhiều.”

“Ừm… Chỉ vì đau quá, muốn phân tán sự chú ý đi một chút.” Đồng Nhan vội vàng kéo nếp nhăn ở trên áo sơ mi, trong lúc hoang mang tìm đại một lý do nào đó.

Từ cánh đồng đến điểm thanh niên tri thức dù là đường đất nhưng cũng xem như là bằng phẳng, được Thẩm Thiệu Khanh dìu, cô cứ nhảy lò cò như vậy về đến điểm thanh niên tri thức.

Lúc này, Đồng Nhan vô cùng vui vì hôm nay mình mặc áo nịt ngực, nếu không cứ nhảy lò cò thế này, chuyển động ở trước ngực nhất định sẽ khiến cô phải hiện nguyên hình.

Thời gian này mọi người đều làm việc ngoài đồng, sau khi hai người về đến điểm thanh niên tri thức, cả đại viện vắng tanh.

Đến khi cô ngồi trên giường đất, trên trán đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

“Cởi giày ra xem nào.” Thẩm Thiệu Khanh tìm thấy cồn và băng gạc ở trong hộp, khóe miệng giật giật không biết phải làm sao.

Hai thứ này anh chuẩn bị hình như là luôn phải dùng cho Đồng Tiểu Bảo.

Đồng Nhan vẫn chưa biết là Thẩm Thiệu Khanh đã nhìn thấy đôi chân của cô từ lâu, trong lòng có chút bất an, cô cẩn thận cởi giày, tất màu trắng một phần đã bị nhuộm thành màu đỏ của máu.

Nghĩ là vết thương rất nghiêm trọng, trái tim cô không kìm được mà đập thình thịch, thứ đầu tiên hiện ra trong đầu là: Xong rồi, mấy điểm công rồi.

Đồng Nhau nhíu chặt chân mày, môi mím lại thành một đường thẳng, cô từ từ cởi tất ra, một vết thương không quá sâu lập tức đập vào tầm mắt.

Thấy vết thương không nghiêm trọng, đôi lông mày mỏng của cô lúc này mới giãn ra, không còn cau có nữa.

Toàn bộ tâm trí đều tập trung vào vết thương, cô cũng không quên quan sát phản ứng của Thẩm Thiệu Khanh sau khi nhìn thấy đôi chân mình.

Nhận lấy thuốc mà Thẩm Thiệu Khanh đưa cho, vừa định xử lý vết thương đã bị người đàn ông giữ tay lại: "Cậu đừng bôi thuốc vội, xem bên trong vết thương có dị vật không.”

Vết thương đã khô, không còn chảy máu nữa, Đồng Nhan nghe lời anh, chịu đựng cơn đau cẩn thận kiểm tra một lượt, thấy chỗ bị đâm vào không có dị vật liền mở lọ cồn ra và bắt đầu bôi.

Ngón chân tròn trắng nõn cử động trong vô thức bởi vì căng thẳng và vết thương đau rát, Thẩm Thiệu Khanh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Đồng Nhan không chịu được bầu không khí yên tĩnh như thế này, thế là vừa cúi đầu xử lý vết thương vừa tìm chủ đề để nói: “Điểm trưởng, sao anh lại chuẩn bị những thứ này vậy?”

Toàn bộ điểm thanh niên tri thức chỉ có chỗ của Thẩm Thiệu Khanh là có một ít cồn và các loại thuốc thông dụng, có một số thứ đến cả trạm xá thôn cũng không có.

“Bởi vì tôi có năng lực tiên tri.”

“Hả?” Đồng Nhan vểnh tai lên, mắt trợn tròn, vừa định hỏi Thẩm Thiện Khanh có thể tiên tri được gì thì nghe thấy anh nói tiếp: “Tiên tri được là sau này tôi sẽ có một người bạn cùng phòng khiến cho tôi phải lo lắng, vì thế đặc biệt có sự tính toán trước.”

“...” Cô cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không biết là thằng cha này đang nói mình, Đồng Nhan lộ ra ánh mắt mà bản thân tự cho là rất hung dữ, trừng mắt nhìn anh.

Nhất thời không nghĩ ra được phải đáp trả như thế nào, cô sắp bị sự vụng về của bản thân chọc tức rồi!

Khóe miệng khẽ cong lên, Thẩm Thiệu Khanh nghiêm túc nói: “Chiều nay cậu ở lại phòng nghỉ ngơi đi, mặc dù vết thương không sâu nhưng cũng không được bất cẩn.”

Nếu bị nhiễm trùng thì sẽ càng rắc rối hơn.

Có lẽ con người những lúc yếu đuối nhất đều sẽ nghĩ đến người thân thiết nhất với mình.

 Buổi chiều hôm nay, Đồng Nhan nằm ngủ mê man ở trên giường đất, hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác khiến cô đổ mồ hôi lạnh.

Trong giấc mơ, linh hồn của cô đang dạo chơi, phía trước là ngọn lửa cuồn cuộn ngất trời, xung quanh ngoài tiếng còi inh ỏi thì còn có tiếng xe cứu hỏa.

Vừa bắt đầu, cô không rõ đây là đâu, mãi đến khi thấy cha mẹ cô mới hiểu hóa ra là mình trở về nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi.

Ba của Nhan Đồng là một thương nhân rất thành công, mẹ là giáo sư của một trường đại học, hai người mới chỉ ở độ tuổi ngoài 40, lúc này họ đã già hơn rất nhiều.

Trong ngọn lửa hừng hực, mẹ của Đồng Nhan gào thét xé ruột xé gan, nếu như không phải là ba cứ ôm lấy và ngăn lại thì chưa biết chừng bà sẽ lao vào trong biển lửa để tìm con gái của mình.

Ba là người luôn lạnh lùng và nghiêm khắc nước mắt cũng đã chảy đầy trên mặt, Đồng Nhan ở bên cạnh nhìn thì vô cùng sốt ruột, cô muốn tới đó ôm họ, nói với họ là con gái của họ đang ở đây, nhưng không thể cử động được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc