Thập Niên 70: Nữ Giả Nam

Chương 13: Chuyển đi

Trước Sau

break

Khi những làn khói trắng bốc lên, mùi khét bốc lên từ dưới mương.

Trịnh Châu và Chu Chính dùng cành cây chọn ra những cây giống đậu phộng đã gần như bị đốt cháy ra sau đó dập tắt ngọn lửa, những củ lạc đen xì rơi trên mặt đất.

“Cậu nếm thử xem, cái này ăn được rồi.” Trịnh Châu nhặt mấy củ lạc lên, đưa vào tay Đồng Nhan, rõ ràng là có ý lấy lòng.

Chuyện hôm nay là do anh ta nhất thời hồ đồ mà làm không đúng, vì có lỗi thì sửa là quy tắc ứng xử của anh ta, là người đàn ông biết co biết duỗi.

“Cám ơn.” Đồng Nhan nhận lấy nhưng không ăn, cô cho vào trong ba lô, xem như là nhận lấy ý tốt của anh ta.

Thấy cô không ăn, Trịnh Châu chỉ nghĩ là cô xấu hổ sợ bị mất mặt thế mà liền đưa hết chỗ lạc còn lại cho Trầm Thiệu Khanh và Triệu Hòa Bình.

Trầm Thiệu Khanh nhận lấy đậu phộng, đầu tiên là dùng lòng bàn tay xoa đi xoa lại, sau đó tách một củ lạc ra, ăn một cách chậm rãi, bộ dạng đó nhìn giống như không phải là ăn lạc mà đang ăn một bữa tiệc thịnh soạn.

Thanh lịch, cao quý, điềm tĩnh.

Không hề giống một người đang làm việc xấu.

“Đồng Đại Bảo, sao cậu không ăn?” Triệu Hòa Bình cũng ăn rất lịch sự, trước đây anh ta và Đồng Nhan chỉ quen biết sơ sơ, sau hôm nay thì sẽ thân thiết hơn trước đó vài phần.

“Mọi người ăn đi, tôi bị dị ứng với lạc.” Lần này cô không nói dối, bản thân thật sự là dị ứng với lạc, còn những người khác, ví dụ như Trịnh Châu liệu có tin hay không thì cô không biết.

Nghĩ thôi cũng biết, Trịnh Châu ngẩng đầu từ trong đống đậu phộng lên nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mồm mấp máy nhưng chẳng nói gì.

Chỉ trong một thời gian ngắn, chỗ lạc này đã được mấy người lựa ra và ăn hết.

Mỗi người được chia khoảng 10, 20 củ, mặc dù căn bản ăn chưa no nhưng cũng biết lúc nào nên dừng lại.

Vứt những cây giống lạc đã gái hết củ vào trong mương đốt lửa, đến khi tất cả đã được phi tang, Thẩm Thiệu Khanh mới nói: “dập lửa xong chúng ta đi thôi.”

“Việc này để tôi!” Trịnh Châu đang đứng trên bờ mương, anh ta không nói một lời nào liền bắt đầu tháo thắt lưng ra…

“!!!” Đồng Nhan bị hành động của anh ta dọa cho phát khiếp, không nghĩ ngợi nhiều lập tức che mắt lại, tức giận nói: “Cậu bị biến thái à? Cởi quần ra làm gì vậy!”

Những người khác: “...”

Trịnh Châu bị giọng nói tức giận của cô dọa cho sợ run người, suýt nữa thì khiến hệ tiết niệu xảy ra sự cố, nhưng tên đã bắn khỏi cung thì không thể quay lại được, chưa đến 2 giây sau, Đồng Nhan vẫn nghe thấy tiếng nước chảy  “ồ ồ”...

Thẩm Thiệu Khanh đứng ở bên cạnh thấy cô che mặt, tai đỏ bừng, không kìm nổi mà nhướng mày hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế?”

“...” Đúng vậy, hành vi của cô bây giờ ở trong mặt người khác quá khác thường, hình như có chút quá rồi…

Xử lý thế nào đây? Não nhỏ của Đồng Nhan bắt đầu phải hoạt động với tốc độ cao, nếu như giải quyết không xong sẽ bị người khác nghi ngờ.

Dần lấy lại sự bình tĩnh, nghe thấy tiếng thắt đai quần, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng.

Cô buông thõng tay xuống, nghiêm túc nói: “Chúng ta đều là những thanh niên tri thức có văn hóa, nên biết những tiêu chuẩn đạo đức và lễ nghĩa ứng xử, sau cậu ấy có thể phóng uế bừa bãi như vậy được? Làm như vậy có khác nào một con cún đâu?

“Phụt…” Mặt của Chu Chính vốn đang nghiêm túc, chỉ  bởi vì một câu cuối mà phải phá vỡ hình tượng.

“Ha ha ha, Trịnh Châu, sao cậu lại phóng uế bừa bãi vậy?” Triệu Hòa Bình bị dáng vẻ chính nghĩa nghiêm nghị của Đồng Nhan chọc cười, Đồng Nhan là người nhỏ tuổi nhất trong những thanh niên tri thức, vì thế mọi người chỉ xem cô là một thanh niên có tâm hồn trẻ thơ thôi.

“Đàn ông với nhau có gì mà không thể đi tiểu trước mặt nhau được? Đúng là lắm chuyện.” Bị nói là giống chó khiến Trịnh Châu giận đến mức mặt biến sắc, nếu như là ngày bình thường anh ta nhất định sẽ vung nắm đấm lên rồi, nhưng hôm nay trong lòng thấy có lỗi vì thế chỉ lầu bầu vài câu thôi.

Xung quanh toàn là lương thực, nếu không dùng nước tiểu dập tắt hoàn toàn ngọn lửa, nhỡ xảy ra hỏa hoạn thì sao?

Thằng nhóc này đúng là một kẻ ngu dốt chẳng biết cái quái gì?

Dáng vẻ giương mắt nhìn nhau, không ai phục ai của bọn họ, Thẩm Thiệu Khanh thấy vậy nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta về thôi.” Nói xong thì dẫn đầu rời khỏi cánh đồng này.

Thành phố.

Trong tay Đồng Kiến Quốc cầm một bức thư đến từ bộ đội đóng ở Tây Nam với vẻ mặt lo lắng.

Nhấp từng ngụm rượu trắng trong chén, có một loại cảm giác có thể trút bỏ mọi lo lắng trong một ngụm rượu.

Lưu Văn Tuệ thấy ông như vậy thì ngồi ở bên cạnh thở dài.

“Ba Đại Bảo, hay là ông mở ra xem Thành Quân viết gì?

Con gái bị bọn họ dụ về quê làm thanh niên tri thức, nhưng bọn họ lại quên mất tên Tống Thừa Quân này.

Nếu như để cậu ta biết được Nhan Đồng đi về vùng nông thôn thay cho em trai thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi…

“Đây là thư của quân đội, chúng ta có thể tùy tiện mở ra xem được không?” Nghĩ tới thằng nhóc Tống Thừa Quân trước đây giống như là một con sói con, tận sâu trong lòng Đồng Kiến Quốc có chút sợ hãi.

Ông của Đồng gia và ông của Tống Thừa Quân từng là chiến hữu, hai nhà lại ở rất gần nhau, Đồng Nhan và Tống Thừa Quân xem như là bạn thân chơi với nhau từ thủa bé, trước đây hai nhà còn nói đùa là làm mối cho hai đứa, nhưng cả hai đứa trẻ đều không có ý kiến gì về việc đó nên chuyện này coi như không có gì.

Chỉ là không ngờ Tống Thừa Quân đi lính ở miền Nam mấy năm trời vẫn luôn trao đổi thư từ với Đồng Nhan, bây giờ nhận được thư, hai vợ chồng Đồng gia đều không biết phải xử lý thế nào, đối phương là quân nhân, là người thông minh, ngộ nhỡ chuyện bại lộ thì cả nhà bọn họ chẳng phải là xong đời sao.

“Nếu không mở ra, dần già, ngộ nhỡ bên phía Thành Quân mà nghi ngờ thì phải làm sao?” Sống đến 34 năm rồi, Lưu Văn Tuệ lần đầu tiên làm chuyện đáng xấu hổ, tục ngữ có nói là nói dối một lần rồi thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy, bây giờ lời nói dối này sắp không giấu được nữa rồi.

“Quân đội bận như vậy, chắc là cậu ấy không để ý đâu.” Đồng Kiên Quốc nói như vậy có vẻ là đang an ủi vợ, nhưng thật ra trong lòng mình cũng rất mông lung: "nếu như cậu ấy còn gửi thư đến, tới lúc đó chúng ta lại nghĩ cách khác.”

“Cũng chỉ đành vậy thôi.”

Cuối cùng, bức thư này vẫn bị Lưu Văn Tuệ bóc ra, thấy phía trên chỉ viết một vài việc vặt thường ngày, hai vợ chồng nhà họ Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau chuyện “cần tây và đậu phộng, Đồng Nhan chỉ cần nhìn thấy Trịnh Châu là phải đi đường vòng, càng ít chạm mặt càng tốt, thật sự là tên đó quá ghê tởm.

Hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cô lại tìm giấy viết thư và viết bức thư thứ 2 gửi cho Đồng gia, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho Đồng gia.

Cô chiếm lấy cơ thể của nguyên thân, vốn dĩ nên chăm sóc cho cha mẹ thay nguyên thân, nhưng nếu người nhà họ Đồng không để ý đến chút tình thân đó, vậy thì sau này cô cũng không có trách nhiệm phải có hiếu.

So với việc rào trước đón sau ở bức thư thứ nhất, lần này câu từ của Đồng Nhan thẳng thắn hơn, đồng thời miêu tả cuộc sống ở vùng quê khốn khổ như thế nào, nếu như bọn họ vẫn không chút động lòng thì đừng trách cô sau này quá tuyệt tình.

Trong sách, nguyên thân kinh hồn bạt vía ở trong thôn hơn 3 năm, tính cách thay đổi càng ngày càng hướng nội và lầm lì, cuối cùng rời khỏi thôn Hạnh Hoa sau khi tham gia đại học năm 1977 với tên “Đồng Đại Bảo”.

Nhưng nghĩ thôi cũng biết cho dù trong lời cuối sách không giải thích, nhưng với tính cách của cha mẹ nhà học Đồng, cuối cùng người vào đại học chắc chắn là Đồng Đại Bảo, em trai của nguyên thân.

Vì thế từ khi bắt đầu về vùng quê, nguyên thân vẫn luôn làm việc chăm chỉ vì người khác. Cô không phải nguyên thân, càng không thể ngốc nghếch đợi đến năm 1977 mới rời khỏi thôn Hạnh Hoa.

Không thể không thừa nhận, hiện tại cô và người nhà họ Đồng đều là châu chấu trên một dây, nếu như không giải quyết ổn thỏa thì rất dễ gây thiệt hại cho cả đôi bên. Rốt cuộc là phải dựa vào cách nào mới có thể rời khỏi nơi này, cô vẫn phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Trừ đi chi phí tắm gội lần trước, bây giờ trong tay cô còn 4 đồng 9 xu 3 hào.

Căn bản là không thể trông chờ được vào 5 đồng như cha mẹ Đồng gia từng hứa, xem ra cô phải tìm xem có con đường kiếm tiền nào không mới được.

Đồng Nhan móc ra 5 xu trong đống tiền xu chẳng còn bao nhiêu, gõ cửa viện thanh niên tri thức nữ.

Tiền thức ăn lần trước cô vẫn chưa có cơ hội trả cho Ngụy Mẫn, nghĩ tới việc nợ nần lâu như vậy, trong lòng cô vô cùng áy náy.

Tại điểm thanh niên tri thức có tất cả 3 thanh niên tri thức là nữ, ngoài thời gian ăn cơm là mọi người ăn cùng nhau còn lại bình thường nam nữ thanh niên tri thức rất ít có hoạt động tụ tập cùng nhau.

Người mở cửa vừa hay chính là Nhụy Mẫn, cô ấy thấy Đồng Nhan ở ngoài cửa đầu tiên là kinh ngạc sau đó mới thận trọng chào hỏi.

Khuôn mặt của Nhụy Mẫn thuộc kiểu tiểu gia Bích Ngọc, thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, nếu như tích cách hoạt bát chút nữa thì nhất định sẽ được rất nhiều người yêu thích.

Giơ 5 xu ở trong tay ra trước mặt cô ấy, Đồng Nhan cười cảm ơn: "Cảm ơn cậu lần trước đã để lại đồ ăn cho tôi, đây là tiền ăn, lâu như vậy rồi mới trả lại cho cậu, thật ngại quá.”

“Hả?” Ngụy Mẫn đã quên hết chuyện đó rồi, một lúc lâu sau mới hiểu được ý cô là gì.

“Thức ăn lần trước là điểm trưởng Thẩm để lại cho cậu, không phải của tớ, tiền cũng trừ vào khẩu phần ăn của anh ấy, chuyện này anh ấy không nói cho cậu biết à?”

Không thể ngờ được chuyện này hóa ra là như vậy, Đồng Nhan lẩm bẩm nói: “Chắc là anh ấy quên thôi…”

Đồng thời, một dòng nước ấm chạy qua.

“Số tiền này cậu trả trực tiếp cho điểm trưởng là được.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

Từ chỗ Ngụy Mẫn trở về, Đồng Nhan nắm chặt 5 xu này và đi tìm khắp một lượt thanh niên tri thức cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thiệu Khanh.

Mãi tới trước bữa tối mới nhìn thấy anh và Chu Chính ở bên ngoài cùng nhau về.

Không giống với trước đây, hôm nay vẻ sầu muộn trên mặt Chu Chính bớt đi vài phần, lộ ra nụ cười hiếm thấy. Mọi người sau khi đi nghe ngóng mới biết được là phòng cưới của Chu Chính cuối cùng cũng đã được sắp xếp gọn gàng rồi, hôm nay anh ta sẽ dọn ra khỏi điểm thanh niên tri thức và bắt đầu cuộc sống mới.

Ngày cưới được định vào đầu mùa đông, nhân cơ hội mọi người đều có mặt, anh ta không giấu được niềm vui sướng tuyên bố tin vui với mọi người.

Nàng dâu kết hôn với anh ta tên là Vương Tố Vân, hai người có mối quan hệ yêu đương tự do. Trước đó, Đồng Nhan đã nhìn thấy từ xa mấy lần rồi, cô gái đó ăn mặc mộc mạc, giản dị, cười lên trông vô cùng dịu dàng.

Đừng thấy Chu Chính bình thường luôn nghiêm nghị cứng nhắc, nhưng không thể không thừa nhận anh ta là một người đàn ông rất tốt, ở trong sách, trong kỳ thi đại học năm 1977 anh ta thi được về thành phố đúng như ý muốn, nhưng sau khi về thành phố anh ta không bỏ rơi vợ con giống như rất nhiều người khác, mà đón cả vợ cả con lên thành phố.

Điều này vào thời đó mà nói thực sự là hiếm thấy.

Tuyên bố tin vui xong, ba người trở về phòng, Đồng Nhan đứng ở bên cạnh nhìn Chu Chính thu dọn hành lý thì chủ động tới giúp: “còn phải làm gì nữa không? Em có thể giúp.”

“Không cần, cám ơn.” Chu Chính ngẩng đầu lên, khẽ nở nụ cười.

Từ khi 2 người quen biết cho đến giờ, những lời từng nói chỉ cần 10 đầu ngón tay là có thể đếm được hết. Có khả năng là người có chuyện vui tinh thần sảng khoái, trước khi Chu Chính xách đồ rời đi, anh ta còn nhịn được mà nói với Đồng Nhan thêm 2 câu.

"Thẩm Thiệu Khanh là một người rất tốt, sau này trong phòng này chỉ còn 2 người các cậu thôi, hy vọng các cậu có thể bao dung và thông cảm cho nhau.”

Chu Chính nói những câu này mục đích là để tốt cho Đồng Nhan, ở điểm thanh niên tri thức, phàm là người hiểu chuyện đều có thể thấy được Thẩm Thiệu Khanh có ý che chở cho cậu nhóc này.

Nếu như không có Thẩm Thiệu Khanh thì cậu nhóc này sớm đã bị Triệu Tiểu Hổ lột mấy lớp da rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc