Tống Vãn Thu sụt sịt mũi, nhắm mắt lại: "Vậy ý anh là gì?"
Từ Tùy Chu bị hỏi đến ngẩn người, anh há miệng, nhưng không thốt ra được lời giải thích nào.
"Chết tiệt!" Anh tự vả vào má mình, xuống nước nói: "Là anh lỡ lời, nhưng anh thật sự không có ý đó."
Tống Vãn Thu hiểu rõ đạo lý biết điểm dừng, cô mở to đôi mắt ngấn lệ, đầu mũi hơi ửng đỏ: "Thật không?"
"Thật mà, thật mà!" Từ Tùy Chu chỉ thiếu nước giơ tay lên thề.
Thấy vậy, Tống Vãn Thu bèn lộ vẻ ngượng ngùng. Cô cắn môi, rồi cúi đầu lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Thấy cô cuối cùng cũng nín khóc, Từ Tùy Chu thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt giãn ra thấy rõ.
Trên bàn ăn toàn là đồ chay, Từ Tùy Chu vốn chẳng hứng thú gì với mấy món này, nhưng có cái ăn là được, anh cũng không kén chọn, quan trọng là lấp đầy bụng. Thế nhưng khi gắp một miếng nộm dưa chuột cho vào miệng, anh lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.
Từ Tùy Chu nhai mấy cái, rồi nhanh chóng nuốt xuống. Anh nhướng mày nhìn Tống Vãn Thu: "Đồng chí Tống Vãn Thu, tay nghề của em cũng không tệ đâu!"
Tống Vãn Thu chẳng nghĩ ngợi gì mà buông một câu mồi chài: "Nếu anh thích ăn thì sau này em có thể làm nhiều hơn."
Từ Tùy Chu rất hài lòng với câu nói của cô, tay không ngừng gắp, đầu gật lia lịa: "Được!"
Tống Vãn Thu: "…"
Bữa trưa kết thúc rất nhanh. Từ Tùy Chu vừa mới chọc người ta khóc, giờ lại có việc nhờ vả nên rất tự giác dọn bát đũa đi rửa.
Lúc anh rửa xong quay lại, Tống Vãn Thu đã nằm trên ghế lim dim ngủ.
Từ Tùy Chu sợ cô ngủ quên mất, vội vàng bước tới, chẳng màng hình tượng mà ngồi xổm trước ghế: "Đồng chí Tống Vãn Thu, em khoan ngủ đã, anh muốn hỏi em chút chuyện."
Tống Vãn Thu thật sự không nghĩ ra anh có chuyện gì, cô mở mắt nhìn anh: "Anh nói đi."
Từ Tùy Chu cũng không vòng vo: "Em có biết ý nghĩa của những vết xước trên tường không?"
Là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Tống Vãn Thu khựng lại, rồi lại nhắm mắt: "Em không biết anh đang nói gì."
"Em biết." Từ Tùy Chu nắm lấy tay cô, mắt nhìn cô chăm chú, phân tích một cách bình tĩnh: "Nếu không biết, tại sao lại nói với anh là em phát hiện ra thứ gì đó kỳ lạ?"
Tống Vãn Thu mặc cho anh nắm tay mình, không hề nhúc nhích, tỏ thái độ quyết không hợp tác.
Từ Tùy Chu hết cách, hít sâu một hơi, bắt đầu lải nhải không ngừng như Đường Tăng: "Đồng chí Tống Vãn Thu, nói thật với em nhé, chuyện này rất quan trọng, nếu em không nói với anh, các đồng chí công an cũng sẽ đến tìm em thôi."
Tống Vãn Thu mất kiên nhẫn mở mắt ra, không phải vì sợ đối phó với công an, mà cô không hiểu nổi một người cao mét tám mấy, dáng vẻ cứng rắn như Từ Tùy Chu sao lại có thể lải nhải đến thế: "Anh có thể im lặng một chút được không?"
Từ Tùy Chu nghe vậy mắt sáng lên, như thể đã tìm ra cách đối phó với cô: "Không được! Em không nói thì anh không im."