"Anh đúng là trẻ con."
"Chỉ cần có thể chiến thắng kẻ địch, cần gì quan tâm trẻ con hay không." Anh nói đầy lý lẽ.
Tống Vãn Thu: "…"
Cô nhìn Từ Tùy Chu một cách kỳ lạ, không đoán được anh đang nghĩ gì, im lặng một lúc rồi dứt khoát nói thẳng: "Anh chắc chắn em biết đến vậy sao, không tò mò tại sao em lại biết à?"
Ánh mắt Từ Tùy Chu lóe lên, anh ngập ngừng giải thích: "Em là vợ anh, anh nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ em được."
Tống Vãn Thu liếc mắt là biết anh đang nói dối, nhưng không tin tưởng cũng là chuyện bình thường, tính chất công việc của anh rất đặc thù. Chỉ là dù hiểu, cô cũng không tài nào cho anh sắc mặt tốt được.
"Buông em ra." Tống Vãn Thu gạt tay anh ra, không nhìn anh nữa: "Nếu em đoán không lầm, những vết xước trên tường là chữ cái."
Từ Tùy Chu nhớ lại một chút, rồi đột ngột đứng bật dậy: "Hình như đúng là vậy thật."
Nói rồi anh quay người bỏ đi, tiếng cửa sân mở ra rồi đóng lại, căn nhà nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Tống Vãn Thu cũng không nghĩ đến chuyện này nữa. Vốn tưởng sẽ nhanh chóng được giải quyết, không ngờ buổi tối Từ Tùy Chu lại mang về tin tức mới.
"Đồng chí Tống Vãn Thu, bọn anh đã đối chiếu và ghép các vết xước trên tường theo cách của em, nhưng chỉ có hai trong số đó là chữ cái." Từ Tùy Chu đặt thẳng cuốn sổ ghi chép lên bàn, anh chỉ tay: "Em xem, mấy cái này đều không phải."
Tống Vãn Thu nhìn qua, thật trùng hợp, những chữ ghép được chính là "I" và "X" mà cô từng thấy, còn có một chữ "T" cô chưa thấy. Còn những cái mà Từ Tùy Chu nói không phải, hiện giờ chỉ là được sao chép từ trên tường ra giấy.
Cô chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt: "Anh nói với em làm gì? Những gì em nghĩ ra đều đã nói với anh rồi."
"Vậy em xem lại xem, biết đâu lại nghĩ ra được gì đó thì sao?" Từ Tùy Chu có vẻ chẳng hề bận tâm: "Tục ngữ có câu, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà."
Tống Vãn Thu: "…"
Cô liếc đối phương một cái, đứng dậy khỏi ghế, nói trong bất lực: "Đồng chí Từ Tùy Chu, có phải anh có hiểu lầm gì về em không? Chuyện về các chữ cái thật sự là do em vô tình phát hiện ra. Những gì anh nói, em lực bất tòng tâm."
Từ Tùy Chu tùy ý gật đầu hai cái, giọng điệu hùng hồn nói: "Anh cũng không cần em giúp, chỉ là muốn nghe thử ý kiến của em thôi."
Tống Vãn Thu: "…"
Thôi được rồi, nói cũng như không.
Cô quay người ra khỏi bếp, từ chối giao tiếp với một con Husky không hiểu tiếng người.
"Đồng chí Tống Vãn Thu…" Từ Tùy Chu lẽo đẽo theo sau.
Tống Vãn Thu nổi cáu.
Thế là Từ Tùy Chu trơ mắt nhìn Tống Vãn Thu giây trước còn đang bình thường, giây sau đã hộc máu, người run rẩy như một đóa hoa trắng mỏng manh trong gió lạnh.
Anh kinh hãi thất sắc, vội đưa tay đỡ lấy cô: "Em sao thế? Đến trạm y tế!"