Từ Tùy Chu ra khỏi cục công an rồi đi thẳng về nhà. Anh bỗng có một trực giác rằng, có lẽ Tống Vãn Thu biết ý nghĩa của những vết xước kia.
Trời hơi oi bức, Tống Vãn Thu chẳng có khẩu vị gì, nên buổi trưa cô định nấu chút cháo ngũ cốc, làm thêm một đĩa nộm.
Từ Tùy Chu về đúng lúc thật, cô vừa bưng đồ ăn lên bàn thì anh đã về tới.
"Chỉ có nhiêu đây thôi à?" Từ Tùy Chu nghển cổ nhìn, vẻ mặt chê bai hiện rõ: "Sao lại toàn đồ chay với cháo thế này, ăn không no."
Tống Vãn Thu chẳng thèm ngẩng đầu: "Chỉ có thế thôi, anh không muốn ăn thì có thể ra nhà ăn đằng kia."
Vẻ mặt Từ Tùy Chu không hề thay đổi, anh kéo ghế lại, ngồi phịch xuống với dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Nhà ăn là chỗ cho mấy thằng độc thân, nay đã khác xưa, ông đây có vợ rồi."
Cái giọng điệu ấy, đắc ý không để đâu cho hết.
Khóe miệng Tống Vãn Thu giật giật, cô định trợn mắt lườm một cái, nhưng mới làm được nửa chừng, ánh mắt bỗng trở nên sắc lẹm. Cô cầm đũa lên, đánh "chát" một cái: "Anh rửa tay chưa?"
Từ Tùy Chu đau điếng, buộc phải dừng lại. Anh nhìn mu bàn tay ửng đỏ, cau mày bất mãn cằn nhằn: "Tay anh có bẩn đâu mà phải rửa?"
Để chứng minh lời mình nói là thật, anh còn xòe lòng bàn tay hồng hào khỏe mạnh ra trước mặt Tống Vãn Thu.
Tống Vãn Thu chẳng thèm nhìn, cười như không cười nói: "Anh có biết trên tay người có bao nhiêu vi khuẩn mà mắt thường không nhìn thấy không? Ba mươi tuổi đầu rồi, có thể giữ vệ sinh một chút được không?"
"Anh thấy em mới là vẽ chuyện." Từ Tùy Chu tiu nghỉu đi rửa tay: "Em chưa thấy lúc bọn anh huấn luyện đâu."
Tống Vãn Thu liếc anh: "Thì sao?"
"Thì bọn anh vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi, cơ thể còn khỏe hơn em."
Dứt lời, không khí bỗng im bặt.
Hồi lâu sau, giọng Tống Vãn Thu mới vang lên: "Vậy sao?"
Giọng cô rất nhẹ, tựa như gió thoảng qua là tan biến.
Tim Từ Tùy Chu bỗng đập thịch thịch hai cái, ánh mắt anh bất giác dò xét nhìn cô.
Chỉ thấy Tống Vãn Thu đang cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của cô. Từ góc của anh chỉ có thể nhìn thấy đuôi mắt cô, hơi hoe đỏ và phảng phất nét yếu đuối mong manh.
Bỗng nhiên…
Một giọt lệ trong suốt rơi xuống.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như quay chậm lại.
Từ Tùy Chu nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình và nhịp tim đập vang như sấm.
Đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại bản năng. Anh lao lên một bước, xòe thẳng đôi bàn tay vừa rửa sạch ra trước mặt Tống Vãn Thu.
"Em, em khóc cái gì?" Giọng anh có vẻ ngượng nghịu dỗ dành: "Anh đi rửa tay rồi còn gì?"
Tống Vãn Thu ngước mắt liếc anh một cái, giọng nghèn nghẹn: "Anh chê em sức khỏe không tốt."
Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để Từ Tùy Chu nhìn rõ.
Tống Vãn Thu khóc đến hai hàng nước mắt lưng tròng, lệ châu lã chã rơi.
Anh giơ hai tay lên như đầu hàng: "Anh không có ý đó."