Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Hay Nũng Nịu

Chương 20

Trước Sau

break

Chị dâu Hà mặt mày lo lắng kể lại với người đi đường: "Chỉ loáng một cái, một tiếng sau không thấy nó về là tôi đã đi tìm rồi, nhưng tìm khắp gần đây, cả bên hợp tác xã mua bán cũng qua xem rồi mà đều không thấy người đâu."
Bà Trương trông cũng rất lo lắng: "Có khi nào nó đến nhà bạn học nào chơi rồi quên mất giờ giấc không?"
Mộc Căn đang học lớp ba tiểu học, chơi rất thân với một đám bạn học, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà bạn chơi. Trước đây cũng từng có một lần không tìm thấy người, nhưng cuối cùng đã tìm được ở nhà bạn học.
Nghe vậy, chị dâu Hà không nén được mà bật khóc, chị ấy đỏ hoe mắt: "Đã đi tìm hỏi hết rồi, đứa nào cũng bảo không thấy Mộc Căn nhà tôi đâu."
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều cau mày, chẳng mấy chốc đám đông đã tản ra khắp nơi để tìm người.
Từ Tùy Chu nhìn Tống Vãn Thu, nói: "Anh cũng đi xem sao, em ở nhà để ý nhé."
Tống Vãn Thu gật đầu: "Anh đi đi."
Thật ra cô cũng muốn đi, nhưng khổ nỗi một là sức khỏe không cho phép, hai là không biết Mộc Căn trông như thế nào.
Lúc Từ Tùy Chu trở về đã là đêm khuya.
Tống Vãn Thu mơ màng mở mắt, giọng nói còn ngái ngủ nặng nề: "Sao rồi? Tìm được người chưa?"
Từ Tùy Chu ngồi phịch xuống mép giường, cởi giày rồi lật người nằm xuống: "Chưa."
Nghe vậy, Tống Vãn Thu tỉnh táo hẳn, lông mày bất giác nhíu lại. Cô nghiêng người nhìn anh, đoán: "Có khi nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Ví dụ như ra bờ sông chẳng hạn."
Bây giờ là giữa tháng chín, thời tiết ở Ninh Thành vẫn còn rất nóng, chỉ cần cử động nhẹ là mồ hôi đã túa ra như tắm. Mộc Căn lại đang ở tuổi ham chơi, nếu ra bờ sông nghịch nước thì cũng không phải là không có khả năng.
Từ Tùy Chu hai tay gối sau gáy, khẽ lắc đầu một cách khó nhận ra, vẻ mặt nghiêm trọng, anh nói nhỏ: "Chỉ sợ không phải chuyện ngoài ý muốn."
Vẻ mặt Tống Vãn Thu sững lại, không phải ngoài ý muốn? Lẽ nào là do con người gây ra?
Chẳng hiểu sao, cô đột nhiên nhớ đến bức tường ở cổng nhà máy cơ khí, những chữ cái mà cô vẫn chưa xem hết.
Tống Vãn Thu nghĩ lại, rồi lại có chút không chắc chắn liệu mình có nhìn nhầm không, có lẽ đó không phải là chữ cái, dù sao ở vị trí dễ thấy ngay cổng như vậy, không thể nào không ai phát hiện ra được.
Ngày hôm sau.
Lúc Từ Tùy Chu ra khỏi nhà, Tống Vãn Thu vẫn chưa dậy.
Anh đến nhà ăn của nhà máy cơ khí ăn tạm chút gì đó cho no bụng, rồi đạp xe thẳng đến Cục Công an Ninh Thành.
"Đồng chí Trần Cường, các anh đã tìm được manh mối nào chưa?"
Trong phòng, Từ Tùy Chu tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân ngồi hỏi người đàn ông mặc đồng phục trên trắng dưới xanh trước mặt.
Trần Cường bị hỏi đến mức mặt mày khó xử và áy náy, anh ta cười gượng: "Trung đoàn trưởng Từ, anh cũng biết bọn chúng xảo quyệt thế nào rồi đấy, bây giờ chúng tôi còn chưa biết chúng dùng cách gì để truyền tin ra ngoài nữa."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc