Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Hay Nũng Nịu

Chương 19

Trước Sau

break

Tống Vãn Thu giật mình, rụt cổ lại, hơi thở cũng có phần dồn dập. Cô ôm ngực nói nhỏ: "Anh đừng nói to thế, tim em bị dọa đập thình thịch, hoảng cả lên."
Cô giả vờ đấy.
Vẻ cà lơ phất phơ trên mặt Từ Tùy Chu khựng lại, rồi lập tức biến mất. Anh lườm Tống Vãn Thu một cái, hít một hơi thật sâu, rồi im lặng bắt đầu uống canh gặm xương.
Đồ ăn ngon có thể chữa lành tâm hồn, cơn tức của Từ Tùy Chu cũng tan biến ngay lập tức. Thậm chí khi thấy Tống Vãn Thu ăn ngon lành, trong lòng anh lại thấy hối hận vì lúc nãy đã không nhào bột, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Anh cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nhìn Tống Vãn Thu với ánh mắt tội nghiệp: "Cho anh nếm thử một miếng mì bột viên của em được không?"
Tống Vãn Thu khẽ hất cằm: "Lát nữa anh rửa nồi niêu xoong chảo nhé?"
Từ Tùy Chu không cần suy nghĩ: "Anh rửa."
Tống Vãn Thu hài lòng: "Nếu anh không chê em ăn rồi thì đưa bát qua đây."
Từ Tùy Chu vội vàng đẩy bát qua: "Anh không chê!"
Thế nhưng Từ Tùy Chu không biết rằng, một lần đồng ý này là cả một đời.
Mãi cho đến khi hai người vào viện dưỡng lão, mỗi lần nhắc lại chuyện này, anh vẫn tức đến nghiến răng, luôn miệng nói năm đó đã bị Tống Vãn Thu lừa vào tròng, phải rửa bát cả một đời.
Tống Vãn Thu một hơi chia cho Từ Tùy Chu một nửa bát mì của mình, rồi nhân lúc chiếc bàn che khuất tầm mắt đối phương, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tùy Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh khẽ nhíu mày, nhìn Tống Vãn Thu bằng ánh mắt dò xét vài giây, không thấy có gì bất thường nên lại thu hồi ánh mắt.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Từ Tùy Chu miễn cưỡng đi rửa bát, còn Tống Vãn Thu không có việc gì làm, nằm trên ghế dựa thả hồn theo mây gió, suy nghĩ vẩn vơ.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào vọng vào, Tống Vãn Thu bất giác nhìn về phía Từ Tùy Chu.
Từ Tùy Chu cảm nhận được ánh mắt của cô, lập tức căng thẳng như gặp phải kẻ địch: "Em muốn làm gì?"
Tống Vãn Thu ngơ ngác nhìn anh: "Câu này phải là em hỏi anh mới đúng, anh muốn làm gì?"
Từ Tùy Chu ngập ngừng: "Nếu em muốn hóng chuyện, thì trước khi anh rửa xong, em không được mở cửa ra ngoài."
Tống Vãn Thu: "?"
Cô nhìn người đàn ông đang ngồi xổm hì hục rửa bát trong sân, màn đêm u tối cũng không thể che đi đôi tai đang đỏ ửng của anh.
Tống Vãn Thu cố nhịn, nhưng rồi vẫn không nén được mà bật cười thành tiếng.
Khu nhà ở dành cho gia đình công nhân của nhà máy cơ khí Ninh Thành có tên là sân tập thể, nhưng thực ra gọi là khu dân cư thì đúng hơn.
Bởi vì nhà nào nhà nấy đều có sân riêng chứ không phải kiểu nhà lầu, thành ra hàng xóm có động tĩnh gì, chỉ cần đứng trong sân là có thể nghe rõ mồn một.
Tiếng ồn ào bên ngoài là do Mộc Căn, con trai của chị dâu Hà, đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về. Chị dâu Hà đã ra ngoài tìm mấy vòng mà không thấy, bây giờ mọi người trong khu nhà cũng đang xúm vào tìm giúp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc