Từ Tùy Chu không giấu được vẻ mất kiên nhẫn: "Thật sự không có một chút dấu vết nào sao?"
Trần Cường nhìn sắc mặt anh, khẽ gật đầu, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng: "Thật sự không tra được gì, chúng tôi đều nghi ngờ kẻ đó đã rời khỏi Ninh Thành rồi."
Từ Tùy Chu nghe vậy thì quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt khó đoán: "Hôm qua nhà máy cơ khí có một đứa trẻ bị mất tích."
Trần Cường sững sờ, rồi lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nhưng không chắc chắn hỏi: "Anh nghi ngờ là do bọn chúng làm?"
Từ Tùy Chu "ừm" một tiếng, một tay đặt trên tay vịn của ghế, ngón tay vô thức gõ nhẹ: "Cho nên chúng ta phải thay đổi tư duy, trước tiên tìm được đứa trẻ, nói không chừng có thể tra ra manh mối của bọn chúng."
Trần Cường vội nói: "Đúng đúng, phải tìm được đứa trẻ trước."
Thế là các đồng chí ở đồn cảnh sát nhanh chóng đến khu nhà ở của nhà máy cơ khí, khiến chị dâu Hà sợ hết hồn.
"Mộc Căn nhà tôi xảy ra chuyện gì rồi?" Sắc mặt chị dâu Hà trắng bệch, đủ loại ý nghĩ không hay lướt qua trong đầu, chị ấy nắm lấy tay Trần Cường: "Đồng chí cảnh sát, Mộc Căn nhà tôi không làm chuyện xấu đâu!"
Trần Cường vội vàng an ủi chị ấy: "Đồng chí, chị hiểu lầm rồi. Tôi là bạn của Trung đoàn trưởng Từ, nghe nói con trai chị bị mất tích một cách khó hiểu nên tôi đến tìm hiểu tình hình."
Chị dâu Hà nghe vậy sững sờ: "Trung đoàn trưởng Từ? Từ Tùy Chu?" Nói rồi chị ấy cũng phản ứng lại, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, con trai tôi cả đêm không về nhà, những nơi có thể tìm trong thành phố đều đã tìm hết rồi..."
Cuối cùng, chị ấy vẻ mặt lo lắng, giọng nói nức nở hỏi: "Đồng chí cảnh sát, theo phán đoán của anh, con trai tôi chắc chỉ là ham chơi một lúc quên về nhà thôi đúng không?"
Trần Cường vỗ vỗ vai chị ấy, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà bắt đầu hỏi han chi tiết.
Bên kia.
Từ Tùy Chu đạp xe đi khắp nơi trong thành phố, trông có vẻ không có mục đích, nhưng thực tế mỗi con hẻm, mỗi con phố anh đi qua đều có kế hoạch.
Lại là một con hẻm khác, anh vừa rẽ ở góc đường đi ra thì đột nhiên khựng lại, anh lặng lẽ lùi về, mắt nhìn sang bên phải.
Từ Tùy Chu nhìn chằm chằm vào đó, khoảng nửa phút sau, anh nói với giọng không rõ cảm xúc: "Đồng chí Tống Vãn Thu, em đang làm gì ở đây?"
Tống Vãn Thu đang chuyên tâm nghiên cứu những vết khắc trên tường, giọng nói bất ngờ vang lên khiến cô giật nảy mình, khuôn mặt vốn đã hơi xanh xao bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Cô quay đầu lại, thấy là Từ Tùy Chu thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tống Vãn Thu hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang hoảng loạn vì bị dọa, không thèm tính sổ với anh, cô vội vàng quan sát xung quanh rồi nhanh chóng bước tới kéo anh: "Em phát hiện ra một thứ kỳ lạ."
Từ Tùy Chu chau mày, ánh mắt dò xét nhìn cô, đồng thời cũng thuận theo lực kéo của cô đi về phía trước, nhưng vẫn không quên hỏi câu đó: "Sao em lại đến đây?"