Đang lúc trầm tư suy nghĩ, một cánh tay vươn ra, dùng sức tóm lấy cô: "Vu Hồng Muội, kẻ trộm này, thế mà dám trộm tiền."
Là Vu Tinh Tinh, cô tức giận trừng mắt nhìn Ninh Yên.
Người Vu gia đi theo ở phía sau đều có vẻ mặt phức tạp.
Khi cô hét lên một tiếng, những người hàng xóm trong sân nhà chạy ra và khi nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều chấn kinh.
Đây không phải là con gái thật giả của Vu gia sao? Mấy ngày trước quậy tới đục nước, lại có chuyện gì nữa đây?
Vu Tinh Tinh tức giận hét lên: "Tại sao cô lại trộm tiền trong nhà? Làm người ngay thẳng không được à?"
Không phải chứ, mọi người nhìn nhau với vẻ nghi ngờ, chưa bao giờ nghe nói con gái út của Vu gia lại có tật xấu như vậy nha.
Ba Vu cau mày: “Lấy tiền ra, chuyện này coi như xong. Nhưng từ nay về sau đừng vào cửa Vu gia chúng ta nữa, Vu gia chúng ta không liên quan gì đến cô, cũng đừng ở ngoài lấy danh tiếng là con gái Vu gia.”
Ninh Yên nhìn ông một cái, rồi lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Vu Tinh Tinh, đây chính là điều mà Vu Tinh Tinh muốn sao?
Không ai tin những gì Vu Tinh Tinh nói, nhưng mọi người đều tin lời ba Vu, dù sao đều là hàng xóm cũ chuyện gì cũng biết rõ, ông Vu này vẫn khá để tin cậy.
Mọi người nhất nhất nhìn qua Ninh Yên, trách móc ầm trời: “Trời ạ, không ngờ Vu Hồng Muội lại là người như vậy."
"Tôi ghét nhất là tay chân tấy mấy, còn trẻ vậy mà không học hay?"
"Bị đuổi ra khỏi nhà, không cam lòng cho nên muốn báo thù phải không? Lòng dạ quá hẹp hòi."
"Mất công Vu gia nuôi dưỡng một hồi, rơi vào suy tàn, còn bị oán hận."
Ninh Yên bình tĩnh nhìn Vu Tinh Tinh, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Cô không có ý muốn hại người, nhưng người khác không chịu buông tha cô, vậy thì chiến đi.
Mặc dù có trái tim lạnh lùng nhưng cô ân oán rõ ràng, có ân báo ân, có thù báo thù.
"Tôi ghét nhất là người ta vu oan cho tôi, gọi cảnh sát đi."
Những lời này khiến tất cả mọi người sửng sốt, đây có phải là từ chối thừa nhận không? Hay cô ấy vốn dĩ vô tội?
Có một dì tốt bụng không nhịn được khuyên nhủ: “Sao phải gọi cảnh sát? Trả tiền lại là xong rồi. Đừng làm như trẻ con, đến đồn cảnh sát thì có ích gì?"
Thời buổi này mọi việc đều được giải quyết một cách riêng tư, trừ khi là chuyện giết người đốt nhà.
Ba Vu cau mày, ông cũng không muốn làm lớn chuyện, mang tiếng xấu cho gia đình.
Đôi mắt Vu Tinh Tinh chớp chớp, có chút hưng phấn: "Con nghĩ cũng nên gọi cảnh sát, để chú cảnh sát tới giải quyết vấn đề. Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật, mọi việc đều phải tuân theo pháp luật."
Chỉ có làm lớn chuyện thì đối phương mới hoàn toàn không có đường lui, sẽ không bao giờ có cơ hội tranh giành với cô ấy.
Lời này nghe có vẻ ổn, nhưng nếu suy nghĩ kỹ vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ninh Yên mím môi, bình tĩnh sờ sờ vào cái túi của mình, trống không.
Thứ duy nhất bị động tay động chân là chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội.
Cô cụp mắt xuống, che đậy một phần suy nghĩ đó.
Mẹ Vu thấy thế muốn ngăn cản, nhưng Vu Hồng Bân và Kiều Lệ đứng về phía Vu Tinh Tinh, ba Vu thì trung lập.
Cuối cùng, vẫn quyết định gọi cảnh sát.
Lúc này, những người ngồi ăn cơm chung bàn vừa rồi đang đứng ở phía đối diện, tình nghĩa tan thành mây khói.
Ninh Yên nhẹ nhàng vuốt mái tóc trước trán, một đôi mắt đen sâu thẳm không lường được, ánh mắt quét qua khuôn mặt của những người trong nhà, những người khác đều tự tin, nhưng mẹ Vu lại không tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô.
“Đồn cảnh sát ở gần đây, chúng ta đi đến đó đi.”
“Được thôi.” Vu Tinh Tinh là người lên tiếng trước, như sợ cô đổi ý không dám đi.
Haha, thế mà không hoảng sợ à? Còn đang diễn tốt lắm.
Ninh Yên xoay người đi tuốt đằng trước, nhân lúc có người chưa thấy cô liền cho tay vào trong túi, nhanh chóng lục lọi, quả nhiên đã sờ được một xấp tiền ở trong góc.