Thập Niên 70: Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 8

Trước Sau

break

Mắt mẹ Vu không khỏi đỏ bừng: "Sau này nhớ thường xuyên đến thăm nhà chúng ta."

"Vâng." Ninh Yên vui vẻ đáp lời, nhưng cũng biết chuyện này là không thể, ngoại trừ mẹ Vu ra thì không có ai hoan nghênh cô.

Ninh Yên nhìn thoáng qua, đột nhiên mở cửa phòng ra, một bóng ngã vào.

Là Vu Tinh Tinh, cô loạng choạng mấy bước, ổn định dáng người, trong lòng thầm mắng một tiếng nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Hồng Muội, lúc đi đừng quên túi của mình.”

Cứ như người bị bắt quả tang đang nghe lén không phải là cô, cười rất tự nhiên hào phóng, tố chất tâm lý này cũng không tệ.

Khóe môi Ninh Yên hơi nhếch lên, lười so đo với cô, cầm chiếc túi màu xanh quân đội trên bàn ăn, nhìn nhìn xung quanh, không biết cha con Vu gia và Kiều Lệ đã đi đâu.

"Mẹ, giúp con nói lời từ biệt với ba với anh hai, con đi đây."

Cô bước ra khỏi Vu gia mà không hề có chút lưu luyến nào, nhưng không biết sau lưng mình, ánh mắt Vu Tinh Tinh đang nhìn cô với vẻ lạnh lùng khó tả.

Nhưng dù có biết thì cô cũng không quan tâm.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, chỉ còn lại một chút ánh chiều tà mờ nhạt.

Ninh Yên đi dọc theo con đường xi măng, hai bên đều có những căn nhà gỗ giống hệt nhau, khói bếp bay khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.

Khói lửa nhân gian, an ủi lòng người, ấm áp lại bình phàm, cô thích.

Cô tính toán một chút, quyết định đến Ninh gia trước, dù thế nào đi nữa, vấn đề hộ khẩu cần phải được giải quyết.

Ngày nay chuyện hộ khẩu bị kiểm soát rất nghiêm, những người không có hộ khẩu đều bị coi là lưu manh, sẽ bị bắt giữ.

Cô dự định sẽ đăng ký hộ khẩu với Ninh gia, nộp một số phí bảo hiểm hàng tháng... Không phải, là phí liên kết.

Cô là người ích kỷ lạnh nhạt, chỉ nói chuyện lợi ích không nói chuyện tình cảm.

Làm người chị cả phải ngậm đắng nuốt cay nuôi các em nhỏ? không thể nào.

Tình nguyện hy sinh bản thân, cắt bỏ máu thịt của mình để mở đường cho người khác? Càng không thể.

Từ đó tới giờ cô luôn tin rằng chỉ cần yêu bản thân mình là đủ rồi, đó là một trong những lý do khiến cô có thể sống lâu như vậy.

Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để nuôi sống bản thân mình, tìm ra một con đường phù hợp với mình.

Kiếp trước cô đã từng học được rất nhiều kỹ năng khác nhau, bao gồm lái xe, biết máy tính, biết chụp ảnh, biết quay video, biết trang điểm, làm món tráng miệng, biết vẽ tranh, nhưng mà khoan đã, cô không thể sử dụng chúng trong thời đại này.

Trước đó cô thức tỉnh dị năng của mình, là hệ không gian, nhưng chỉ có cỡ 2 mét vuông, chỉ là một thứ râu ria, không cần dùng đến.

A, không gian đến theo?

Trong giây lát, cô ngạc nhiên đến mức kiểm tra lại không gian của mình.

Trong đó không có đồ ăn, kiếp trước thế ăn chính là bảo vật, cô không có bản lĩnh kiếm được.

Chỉ có rất nhiều sách và hạt giống, đều là thứ vô dụng nhất trong thời mạt thế, có ném xuống đất cũng không ai muốn.

Trong thế giới sức mạnh là trên hết, ai lại đọc sách? Chỉ cần sống sót đã hao hết sức lực.

Còn hạt giống thì, đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ, không mọc gì được.

Khi còn ở công ty, bạn bè xung quanh chỉ mang theo những loại lương thực chủ yếu như bắp, gạo, loại có thể ăn trực tiếp.

Mà cô đều lấy mỗi thứ một chút, trong lòng mong rằng mạt thế có thể kết thúc sớm một chút, để nó trở thành mồi lửa, mồi lửa hy vọng cho nhân loại.

Dù sao cô cũng là sinh viên đứng đầu trường đại học nông nghiệp, nên xem như là giữ lại chuyên môn đi.

Ban đầu cô chọn chuyên ngành này vì nó được nhà nước trợ cấp, mức độ cạnh tranh không quá lớn.

Sau khi vào đại học, cô học rất giỏi và nhận được đủ loại nhiều tiền thưởng, vượt qua mọi trở ngại và thành công giành được một suất ở lại trường, một tiền đồ tươi sáng, nhưng mạt thế lại đến.

Chẳng lẽ, để cô đi trồng trọt? Nhưng đây không phải là nông thôn, đất ở đâu ra?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc