Thập Niên 70: Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 7

Trước Sau

break

"Nhưng mà..." Hốc mắt Vu mẹ đỏ bừng, lôi kéo tay Ninh Yên không chịu buông, Vu Tinh Tinh nhìn thấy, trong lòng đặc biệt không thoải mái.

Kiều Lệ đi tới, cười khẽ một tiếng, "Bác gái, con và Hồng Bân định kết hôn, hy vọng chuyện trong nhà có thể giải quyết xong hết, cảm giác bị người ta chỉ trỏ cũng không dễ chịu."

Lời nói của con dâu tương lai lọt vào tai, Vu mẹ không tự chủ được buông lỏng tay, "Thật tốt quá, hai nhà chúng ta thương lượng một ngày tốt lành, sớm thành gia sớm sinh con."

So với con gái, đứa con trai duy nhất đương nhiên quan trọng hơn, dù sao sau này dưỡng lão phải dựa vào con trai.

Kiều Lệ nhàn nhạt liếc Ninh Yên một cái, có loại tư thái kiêu căng từ trên cao nhìn xuống.

Tính cách cô em chồng này không tốt, chỉ biết tranh sủng, không đủ tôn trọng với cô.

Nào giống Vu Tinh Tinh, lúc nào cũng lấy mình làm chủ, vô cùng nể mặt cô, đây mới là cô em chồng tốt.

Nhưng ngoài mặt cô thể hiện rất tốt, "Hồng Muội, cô cũng đừng quá khổ sở, sau này có gặp phải khó khăn thì tìm đến chúng ta, chúng ta có thể giúp nhất định sẽ giúp."

Cô nói ra những lời tốt đẹp nhất, Ninh Yên một chữ cũng không nghe vào, tầm mắt nhìn chằm chằm bàn ăn, "Đói."

A? Đói sao?

Bỗng nhiên, Ninh Yên chỉ vào bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp trên bàn ăn, trong mắt đầy si mê, lớn tiếng lên án, "Bánh bao thơm ngào ngạt đang quyến rũ tôi! Nó muốn tôi ăn nó!"

Kiều Lệ:...

Vu gia: ...

Vỏ bánh bao rất mỏng, nhân thịt tươi ngon mọng nước, Ninh Yên đưa lên cắn một miếng hết nửa cái bánh bao, hương vị thơm ngon nở rộ trên đầu lưỡi, cái này cũng quá ngon rồi.

Bánh bao bông xốp mềm mại, nhân thịt vừa phải, nước sốt đậm đà, đúng là mỹ vị vô hạn.

Chỉ hai ba cái cô đã nuốt hết vào miệng, rồi háo hức không chờ nổi mà chộp lấy một cái bánh bao khác.

Lại húp một miếng chua chua ngọt ngọt của canh cà chua trứng gà, bụng âm ấm nóng nóng làm cô cảm động muốn khóc, hạnh phúc quá đi.

Tay đám người Vu gia cầm một cái bánh bao thịt, động tác không nhanh bằng cô, nhìn đôi mắt cô đỏ hoe, tưởng là cô không nỡ rời đi.

Vu Tinh Tinh vừa tức giận vừa lo lắng nên liền nghĩ trò.

Cô trợn mắt, nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ đừng khóc, cầu xin hai người, để em gái ở lại.”

Vu gia khó xử, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Lệ vang lên: “Tinh Tinh, cô quá tốt bụng, nhưng điều kiện trong nhà không dư dả, nuôi thêm một người nữa thì vất vả quá, cô đừng làm ba mẹ khó xử."

"Tôi..." Vu Tinh Tinh tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, tôi không có nghĩ nhiều đến vậy, ba mẹ, nếu không số bánh bao thịt còn lại mình cho cô ấy đi."

Hừ, cứ coi như là đuổi cổ ăn mày.

Đây là bánh bao thịt bố Vu mang về từ căng tin nhà máy, ngày nắng nóng lười nấu cơm thì ăn cái này, hôm nay được phát lương vui mừng nên đã mua đồ ăn ngon, bố Vu nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Được rồi, lấy đi đi."

Vu Tinh Tinh thử thái độ của Vu gia, trong lòng thầm vui mừng, cô không khỏi đắc ý nhìn Ninh Yên, muốn xem cô ta bi thương thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng Ninh Yên ăn ngấu nghiến, thậm chí cả mí mắt cũng không có nhấc lên.

Đấm ra một cú mạnh nhưng lại như đánh vào bông, khiến Vu Tinh Tinh vô cùng thất vọng.

Ninh Yên lại gặm xong một cái, nhanh chóng lấy hộp cơm ra rồi gói bốn cái bánh bao thịt còn lại với tốc độ nhanh như chớp, vui vẻ như muốn bay lên trời.

Đủ để cô ăn được một hồi, vui vẻ, không có gì quan trọng hơn chuyện được ăn ngon.

Ăn xong đồ ăn, mẹ Vu đưa cô vào phòng, lặng lẽ lấy ra năm mươi đồng và các loại phiếu đưa cho cô.

Ninh Yên rất cảm động, trên người cô không có một xu, nhưng tiền này thì không thể nhận, cô không muốn nợ ân tình của Vu gia.

Mọi thứ chỉ nên đến đây thôi.

"Cám ơn người, con không thể nhận, người giữ gìn sức khỏe, chúc người sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc