Haha, đúng như dự đoán, với thủ đoạn cấp thấp như vậy thì chỉ số IQ của nữ chính này cũng không cao lắm.
Sở cảnh sát!
Cảnh sát nhìn một nhóm người hùng hậu bước vào, bọn họ tưởng có án lớn nên vô cùng lo lắng, nhưng khi hỏi…
Vẻ mặt cảnh sát không nói nên lời, quên đi, đương sự tới thì cũng không nói, còn mấy người hàng xóm này là sao?
Là ăn no rửng mỡ sao?
Vu Tinh Tinh blah blah báo cáo tình hình với cảnh sát với thái độ rất tích cực.
Nói lời cuối cùng xong, cô ta còn ân cần nói thêm một câu: “Có lẽ đây là lần đầu tiên em gái trộm tiền, xin hãy khoan hồng.”
Vẻ mặt của viên cảnh sát trở nên phức tạp hơn: “Cô chắc chắn như vậy, chẳng lẽ chính mắt cô đã nhìn thấy à?”
Bọn họ đã gặp đủ loại người, những suy nghĩ nhỏ nhặt này của Vu Tinh Tinh không thể qua mắt họ được.
“Không, không.” Lúc này Vu Tinh Tinh mới ý thức được mình có chút vênh váo, vội vàng sửa chữa: “Trong nhà chỉ có mấy người thôi, cũng không có người nào có động cơ phạm tội. Chỉ có Hồng Muội.”
Cô ta như là áy náy nhìn thoáng qua Ninh Yên, không nói tiếp nữa, nhưng ý cũng đã rõ.
Tới lúc này mà vẫn còn làm bộ làm tịch, nhưng mà diễn xuất chưa tới nha, khiến người nhìn khó chịu.
Mặt Ninh Yên không biểu cảm giơ ngón tay cái lên: "Còn học tra án như cảnh sát, quá ghê gớm rồi."
Nói xong, ngón tay cái từ từ quay xuống, tràn đầy giễu cợt.
Mọi người: ...hay là một cái gai bên hông?
Cũng không biết Vu Hồng Bân đã uống lộn loại thuốc nào, liền lớn tiếng quát: "Cô làm ra chuyện tai tiếng như vậy mà còn có mặt mũi chế nhạo người khác? Không biết hối hận, tôi quá thất vọng rồi."
Ngay từ đầu cô đã không có cảm tình với hắn nên tức giận ngay tại chỗ: “Vu gia thay thế pháp luật khi nào vậy? Nếu Vu gia nói trộm chính là ăn trộm thì bộ tư pháp cũng nghe theo sao? Vu gia thật lợi hại, quá ghê gớm nha."
Lại thêm một tiếng ghê gớm, xung quanh lặng ngắt như tờ, vô cùng im lặng, bầu không khí đông cứng lại.
Vu Hồng Bân tức đến sắp nổi điển giọng ra rả: "Cô nói bậy bạ."
Ninh Yên liền không hiểu, nếu không muốn làm người thân, vậy chỉ có thể là người qua đường, tại sao nhất định phải là kẻ thù?
Nhưng nếu đối phương đã ra tay, nhất quyết muốn gây rắc rối cho cô, vậy thì cô sẽ không khách sáo.
"Tự nhiên tức giận à? Tôi còn chưa nói là anh ăn trộm đâu."
Vu Hồng Bân tức giận trước những lời nói kỳ lạ này: "Cũng may, cô không phải là em gái ruột của tôi."
Hắn tưởng mình có thể đả kích Ninh Yên, nhưng Ninh Yên vẫn bình tĩnh đến đáng sợ: “Ừ, may mắn thay trong số những điều xui xẻo, có một thứ ly kỳ gọi anh trai là Vu Hồng Bân.”
“Ha ha ha.” Mọi người phát ra tiếng cười như lợn.
Vu Hồng Bân:...
Ba Vu thấy thế liền đứng dậy nói: “Tất cả đừng tranh cãi nữa, để cảnh sát tới xử lý vụ việc này.”
Cảnh sát bắt đầu xem xét và ghi chép lại các quá trình rồi lớn tiếng hỏi: ‘Các người đã mất bao nhiêu tiền? Mệnh giá tiền như thế nào? Cô đặt nó ở đâu? Lúc nào thì cô phát hiện ra tiền bị mất?”
Hai người họ Vu nhìn nhau,cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Vu Tinh Tinh.
Vu Tinh Tinh do dự một lát rồi nói: ‘Tổng cộng là 110 đồng, mười tờ lớn, hai tờ năm đồng ở trong phòng của tôi và cô ấy, lúc đấy cô ấy vẫn luôn ở trong phòng thu dọn đồ đạc, sau khi cô ấy đi tôi mới phát hiện.”
Mọi người vây xem đều sửng sốt, nhiều tiền như vậy sao? Quả thực là rất nghiêm trọng
Ninh Yên nhếch môi, kế hoạch đầy chỗ sơ hở này chỉ có thể lừa gạt được những người không có đầu óc.
“Không phải là tiền của cả nhà hay sao? Tại sao lại ở trong tay cô? Chẳng lẽ cô là người nắm quyền quản gia tiền của cả nhà sao?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt người Vu gia đều thay đổi, Vu Hồng Bân theo bản năng nghi ngờ nhìn về phía cha mẹ mình.
Đúng vậy, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Theo thực tế, sau khi cô trở về không lâu, gia đình nhà họ Ninh lại trở nên nghèo khó. Hiện giờ lương tháng bình quân là 30 đến 40, nhưng đó cũng xem như là một số tiền rất lớn.