Thập Niên 70: Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 29

Trước Sau

break

Đúng là vẫn không thể khoanh tay mặc kệ.

Cô bỗng đẩy đám người ra xông đến, cướp lấy đứa bé, mọi người hoảng sợ, "Cô làm gì vậy?"

Ninh Yên gác thân thể đứa bé lên cánh tay, để cho đầu của đứa bé hướng xuống, tay trái đỡ lấy đầu và gáy của đứa bé, tay phải vỗ từng cái một vào lưng đứa bé, vỗ rất có kỹ xảo.

Bà cụ thấy cô hành hạ đứa cháu yêu của mình, vừa tức vừa vội vàng, lồm cồm bò dậy cướp đứa bé về, Ninh Yên bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đẩy ngã, nhưng cho dù như thế, cô vẫn cứ ôm chặt đứa bé.

Cô cũng không quay đầu lại, quỳ một chân trên mặt đất tiếp tục vỗ vào sau lưng đứa bé, "Tôi đang cấp cứu, mọi người đừng nhúc nhích."

Giành giật từng giây, tranh đấu với thần chết, không rảnh bận tâm chuyện khác.

Cấp cứu cái gì? Rõ ràng đang đánh đứa bé! Tất cả mọi người tỏ vẻ không tin.

Nhưng trong tình huống này, cho dù là giả, cũng phải để người ta thử một lần.

Bà cụ nửa tin nửa ngờ, cũng không dám làm xằng bậy nữa, quỳ trên mặt đất, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, miệng không ngừng lẩm nhẩm tên của đứa bé.

Dưới sự chú ý của mọi người, kỳ tích đã xảy ra.

"Khụ khụ." Đứa bé bỗng há miệng, phun ra một hạt đậu phộng, tỉnh lại rồi! Mở mắt ra rồi!

Bà cụ che miệng kích động đến rơi nước mắt, trời ơi, cháu trai bảo bối của bà sống lại rồi!

Ninh Yên thở ra một hơi thật dài như trút được gánh nặng, trả đứa bé về trong lòng bà cụ, lau giọt mồ hôi nóng hổi trên trán, xoay người rời đi.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người kính phục nhìn cô, người chết rồi mà còn sống lại được? Đây chính là bản lĩnh của thần tiên.

Vị bác sĩ nọ gọi cô lại, "Đợi đã, xin hỏi đây là thủ pháp gì?”

Ninh Yên thoải mái mà trả lời, "Một loại thủ pháp cấp cứu, áp dụng cho trường hợp ngạt thở do đường hô hấp bị tắc, đứa bé này rơi vào trạng thái chết giả, trong vòng vài phút thì vẫn còn có thể cứu được."

Đây là phương pháp cấp cứu Heimlich rất nổi tiếng.

Ánh mắt vị bác sĩ sáng lấp lánh, "Tôi họ Hàn, tên là Hàn Khải Minh, là bác sĩ của bệnh viện trung tâm, mặc dù có hơi mạo muội, nhưng có thể dạy cho tôi được không?"

Ninh Yên bình tĩnh nhìn hắn vài giây, chậm rãi gật đầu, "Được, nhưng có một yêu cầu, anh phải dạy lại cho các đồng nghiệp của anh."

Nếu có thể cứu được càng nhiều người cũng tốt.

Người đàn vô cùng vui mừng và kinh ngạc, có ấn tượng rất tốt về cô, "Không thành vấn đề, rất cám ơn."

Ninh Yên giải thích kỹ lưỡng, còn làm mẫu với người khác vài lần, người đàn ông vốn là người làm trong lĩnh vực y tế, có kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã học được.

Hắn rất cảm kích, đưa cho Ninh Yên một cân bánh que gạo nếp, Ninh Yên từ chối mấy câu, thấy người ta khăng khăng muốn cho mình, cho nên đành nhận.

Rốt cục bà cụ cũng bình tĩnh lại, ôm cháu trai quỳ xuống trước mặt Ninh Yên, "Cháu gái, cám ơn cháu đã cứu cháu trai của ta, nếu không có cháu…"

Hốc mắt bà lại đỏ lên, nước mắt trào ra, ba đời nay gia đình bà luôn chỉ có một người con trai nối dõi, đây là cháu trai đời thứ ba, suýt nữa là mất rồi.

Ninh Yên đỡ bà cụ dậy, vốn cho rằng lòng dạ mình đủ cứng rắn, nhưng hiện giờ mới phát hiện, cô có thể lạnh lùng vô tình đối với người trưởng thành, nhưng vẫn mềm lòng đối với trẻ con.

Trong thời mạt thế, trẻ con là hy vọng của loài người, rất quý giá.

"Cụ bà, sau này chú ý một chút, cố gắng đừng cho trẻ con ăn mấy thứ như củ lạc."

Bà cụ khóc như mưa, liều mạng lắc đầu, "Không dám, không dám... nữa."

Đang nói chuyện, một người phụ nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nước mắt đầy mặt, "Hổ tử, Hổ tử nhà tôi sẽ không chết đâu, không thể nào, chắc chắn là gạt tôi."

Cô ấy liều mạng gọi tên Hổ tử, rơi vào trạng thái điên cuồng.

"Mẹ ơi." Một đứa bé nhào vào lòng cô ấy.

Người phụ nữ ngơ ngác nhìn đứa bé trong lòng mình, còn sống, nóng hôi hổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc