Thập Niên 70: Đừng Khuyên Ta, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt

Chương 30

Trước Sau

break

Cô ấy ôm chặt lấy đứa bé không buông, cả người như được sống lại, ngay lập tức nổi giận đùng đùng.

"Cái đồ trời đánh, dám trù ẻo Hổ tử nhà tôi, bà đây không giết chết hắn không được."

Cô ấy đang đi làm trong đơn vị, lại được báo cho rằng con mình đã xảy ra chuyện, trái tim cô ấy giống như bị khoét ra, kết quả lại chỉ là một trò đùa?

Lúc này, cô ấy thậm chí muốn giết người!

Người quen biết cô ấy ở bên cạnh nói, "Kim Linh, vừa rồi Hổ tử nhà cô thật sự không còn thở nữa , là cô gái này cứu nó, cô nên cám ơn người ta cho đàng hoàng đi."

Quần chúng xung quanh cũng làm chứng, "Là thật."

Lòng của người phụ nữ lại nhảy lên, xem xét tình hình của đứa bé thật cẩn thận, thấy bình yên vô sự mới mừng phát khóc.

Cả đời này cô ấy cũng chỉ có một đứa con này, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, xem như bảo bối.

Trong lòng cô ấy tràn đầy sự cảm kích, nhìn về phía ân nhân cứu mạng, ngay lập tức ngẩn ngơ, "Cô là… Vu Hồng Muội? Con gái của Vu Vĩ Thành?"

Ninh Yên cũng nhận ra đối phương, là Kim Linh, vợ của quản đốc xưởng máy cơ giới, cặp vợ chồng này nổi tiếng là ân ái, cho dù Kim Linh nhiều năm không hề sinh con, người đàn ông vẫn luôn không rời không bỏ.

Rốt cuộc, mấy năm trước cũng mang thai, nhưng lúc sinh con xuất huyết nhiều, quản đốc nguyện tốn hết gia tài để giữ lại mạng của người vợ, cũng không để bụng chuyện sau này vợ không thể sinh con nữa.

Phải biết rằng, đó là quản đốc của nhà máy lớn quản lý cả mấy ngàn người.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là, vợ của quản đốc lại biết nhân vật nhỏ bé như cô.

Cô không biết, vụ cãi cọ Vu gia rất ầm ĩ, đầu năm nay lại không có chuyện gì vui, chuyện chẳng có gì to tát cũng bị đồn đến nóng hổi sục sôi.

"Tôi đổi tên rồi, tên là Ninh Yên."

Kim Linh không quan tâm cô tên là gì, dù sao thì người cứu mạng con mình, chính là ân nhân của cả nhà bọn họ.

Cô ấy cần tay Ninh Yên cảm ơn rối rít, còn muốn mời Ninh Yên đến nhà mình làm khách, Ninh Yên từ chối khéo, "Trước tiên các người chăm sóc đứa bé đi, nhìn qua thì đứa bé không bị gì, nhưng nói không chừng bị dọa sợ, buổi tối chú ý hơn một chút."

"Được được."

Ninh Yên vừa quay đầu, đã thấy mấy người Ninh gia nhìn mình đến trợn mắt há mồm, cứ như cô mọc ra một cặp sừng.

Cô nhíu mày, đi qua xem thành quả của bọn họ, hai lạng đường đỏ, nửa cân trứng gà, nửa cân dầu, một bó rau cần, một bắp cải trắng.

"Không có thịt?"

Dương Liễu vô thức lắc đầu, "Không mua được thịt, vừa rồi con vỗ vỗ đánh đánh đã cứu sống một mạng người, con..."

Bà muốn nói là dùng phép thuật của thần tiên phải không? Nhưng nghĩ đến đang ở chỗ đông người, bà kịp thời sửa miệng, "Sao con biết y thuật?"

Ninh Yên cười cực kỳ đắc ý, làm một động tác ra dáng quý tộc thượng đẳng, "Là phương pháp cấp cứu mà tôi xem được ở trong sách, hôm nay là lần đầu tiên thực hành, không ngờ lại thành công, quả nhiên tôi là thiên tài trăm năm khó gặp mà."

Tẩy não đại pháp bắt đầu rồi.

Ninh gia: . . .

Ninh Yên tự kỷ sờ sờ mặt mình, "Ai da, tôi sơ ý để lộ sự thông minh tài trí của mình mất rồi, ai, tôi thật sự không muốn phách lỗi, quá ưu tú sẽ bị người khác đố kỵ, mọi người nhớ nhé, tôi vẫn là đứa bé ngốc nghếch nhỏ yếu đáng thương đó."

Che giấu quá khứ tầm thường và tính cách bỗng nhiên thay đổi một cách hoàn mỹ.

Mọi người: . . .

Giọng nói tràn đầy kinh ngạc của người Ninh gia truyền đến: “Đổ hết đường đỏ vào sao?”

Trên một góc bàn có đặt một chậu nhỏ, trong chậu là bột mì. Người Ninh gua mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ninh Yên.

Nói là muốn làm bánh mì đường đỏ, nhưng thế này cũng quá xa xỉ rồi.

Ninh Yên đứng một bên hất cằm, chỉ là hai nhúm đường đỏ thôi mà: “Ừm. Nhanh lên, chúng ta đều cần phải bồi bổ thật tốt, sức khỏe chính là cốt lõi của cách mạng đấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc