Chu Vân Hoa vốn muốn nói gì đó, nhưng cái thai trong bụng đột nhiên cử động khiến bà ấy sờ sờ bụng dưới, đứa trẻ này động đậy sớm hơn hai lần trước, nhất định là một bé trai, nghĩ đến đây, khoé môi bà ấy chậm rãi cong lên.
......
"Mẹ, không cần tức giận vì một người như vậy, không đáng đâu." Lâm Tú Quyên bất lực nhìn Hồ Yến Hoa vẫn đang thở hổn hển bên cạnh.
Hồ Yến Hoa thấy cô bình thản như không có việc gì thì hung hăng nhìn Lâm Ái Quốc: "Tú Quyên, con biết gì không, vừa rồi nếu không phải con doạ bà ta bằng lời nói đó thì nhất định bà ta sẽ truyền ra ngoài, nếu con bị mang tiếng khắc chồng, vậy khác nào ép con vào chỗ chết? Bà ta đang ép con vào ngõ cụt mà."
Nếu có thể, Lâm Tú Quyên còn ước gì mình mang tiếng khắc chồng, như thế ít nhất cô có thể yên bình một thời gian, nhưng thấy dáng vẻ tức giận của Hồ Yến Hoa bây giờ, cô chỉ có thể âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Lâm Ái Quốc có chút đau đầu nhìn Hồ Yến Hoa: "Anh biết ý của em, vừa rồi lúc em lấy chổi đuổi bà ấy đi, anh cũng có nói gì đâu, em yên tâm, từ nay về sau bà ấy có nói gì làm gì cũng không liên quan đến chúng ta."
Hồ Diên Hoa hừ lạnh một tiếng: "Vậy anh phải tự nhớ mới đúng, đừng để bà ta nhỏ vài giọt nước tiểu mèo trước mặt mà lại mềm lòng, chẳng lẽ anh quên năm đó bà ta đối xử với chúng ta như thế nào sao? Lúc ở cữ, Tú Quyên phát sốt, nếu không phải bác cả bọn họ góp tiền thì bây giờ cỏ ở mộ con bé còn cao hơn cả anh."
Nói đến đây, sắc mặt Lâm Ái Quốc tối sầm lại, tính cách thiên vị của Trương Vĩnh Phương lúc trước khiến đôi khi ông ấy tự hỏi, liệu có phải bọn họ nhặt được mình hay không.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Ái Quốc thay đổi, Hồ Yến Hoa mới hài lòng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Lâm Tú Quyên bên cạnh: "Tú Quyên, con đỡ mẹ vào phòng nằm đi, mẹ sắp buồn nôn rồi."
Lâm Tú Quyên đưa cho Tiền Ái Anh cái giỏ lúc vừa tới để ở cửa: "Chị dâu, chị lấy cái này ra cho cha và anh cả ăn đi, em đỡ mẹ vào phòng nằm."
Sau khi vào phòng, Hồ Yến Hoa nhỏ giọng nói: "Tú Quyên, vừa nãy con bảo đến hội phụ nữ có thật không, người ta sẽ thực sự giải quyết những chuyện này à?"
Lâm Tú Quyên nhìn dáng vẻ thận trọng của Hồ Yến Hoa, đột nhiên cảm thấy bà có chút đáng yêu, cười nói: "Đương nhiên giải quyết rồi, hội phụ nữ phụ trách những việc này, hôm nay chỉ có thể tạm thời doạ bà ta, chờ người hội phụ nữ tới, chắc là bà ta sẽ không bao giờ dám nói lung tung nữa."
"Vậy thì tốt." Lúc này Hồ Yến Hoa mới thực sự yên tâm, mặc dù bà biết công xã có hội phụ nữ, nhưng bình thường mọi người đều là người thành thật, sợ nhất là những lãnh đạo này, cho nên không ai nghĩ đến việc đích thân đi gặp bọn họ.
Lâm Tú Quyên đưa tay vỗ nhẹ vào vai Hồ Yến Hoa: "Mẹ, mẹ yên tâm, hiện tại không ai có thể tùy tiện bắt nạt con."
"Tú Quyên, hôm nay con làm rất đúng, ở nông thôn chúng ta, phụ nữ không đanh đá một chút thì làm sao có chỗ đứng." Trước kia Lâm Tú Quyên thích Chu Thần, nên sợ Chu Thần ghét bỏ mình, lúc nào cũng làm ra vẻ ăn nói nhỏ nhẹ bắt chước người thành phố, cho dù có người trêu chọc cô cũng không thèm tranh cãi trực diện với bọn họ, điều này không tệ, nhưng dù sao đây cũng là nông thôn, chỉ có đanh đá mới không bị bắt nạt.