Nhìn theo hướng Trương Vĩnh Phương rời đi, Hồ Yến Hoa lộ ra vẻ không cam lòng: "Chẳng lẽ cứ để bà ta đi như vậy?" Như vậy quá nhẹ nhàng với mụ già này.
Lâm Tú Quyên tiến lên một bước kéo cánh tay bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Tất nhiên là không rồi mẹ, ngày mai mẹ cùng con đến hội phụ nữ một chuyến." Lâm Tú Quyên không chắc cục công an có giải quyết chuyện này hay không, nhưng hội phụ nữ thì chắc chắn có.
......
Vừa rồi Trương Vĩnh Phương sợ đến run cả bắp chân, chạy thẳng về nhà ngồi sụp xuống đất, bà ta thật sự không muốn đến cục công an, nhớ đến chuyện lúc trước, tim bà ta nhảy lên như sét đánh, con nhỏ Lâm Tú Quyên chết tiệt kia đúng là loại ăn cháo đá bát.
Lâm Tú Mỹ vẫn luôn ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài, lúc này chắc chắn Trương Vĩnh Phương đã trở về, nghĩ đến nơi bà ta vừa đến, cô ta không khỏi nhếch khóe môi rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
"Bà nội, bà về rồi, bà có muốn đi tắm không, cháu đi đun nước cho bà." Lâm Tú Mỹ vẻ mặt ngoan ngoãn, chờ sau khi đến gần, thấy sắc mặt chật vật của Trương Vĩnh Phương thì không nhịn được nhíu mày, chẳng lẽ bà ta không làm được, không thể nào, không phải bà nội nắm chắc Lâm Ái Quốc sao?
Vừa nãy chỉ nghĩ là Lâm Tú Quyên đang hù dọa mình, nhưng càng nghĩ lại càng sợ, nếu con bé đó thực sự đến cục công an thì sao? Lần trước lãnh đạo công xã kia tới mang đồ cho bọn họ, còn ầm ầm nói cả đống lời, đơn giản là anh cả Tạ hy sinh, đảng và nhân dân sẽ không quên, nhân dân sẽ ghi nhớ anh hùng trong lòng gì đó.
Lâm Tú Mỹ đun nước trong nồi, đi ra thấy Trương Vĩnh Phương vẫn ngồi dưới đất, trên trán còn có mồ hôi, cô ta khó hiểu tiến lên nhìn Trương Vĩnh Phương: "Bà nội, sao bà lại ngồi dưới đất, để cháu kéo bạn lên."
Trương Vĩnh Phương nhìn bàn tay đang đưa tới của cô ta, không nhịn được trực tiếp tát cô ta một cái, chửi: "Đều là ý đồ của con nhỏ chết tiệt nhà mày. Nếu tao có chuyện gì sẽ lôi mày theo đầu tiên."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Tú Mỹ, bà ta nhớ tới chuyện lần trước đến cục công an cũng liên quan đến cô ta, thế là sắc mặt càng thêm khó coi: "Cái con nhỏ xui xẻo này mày chỉ biết gây hoạ cho gia đình."
Lâm Tú Mỹ xốc tay áo lên, thấy chỗ Trương Vĩnh Phương vừa tát thật sự rất đỏ, chắc bà ta đã dùng hết sức lực, lúc này cô ta chỉ cảm thấy đau rát. Ngoại trừ cơn đau này, trong lòng cô ta tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng trước khi ra khỏi cửa Trương Vĩnh Phương còn khen cô ta ra mặt, bây giờ thái độ lại thay đổi nhanh như thế, rốt cuộc ở nhà Lâm Ái Quốc vừa xảy ra chuyện gì.
Phòng hai bên này, Chu Vân Hoa do dự liếc nhìn Lâm Ái Dân: "Có phải ra ngoài xem sao không?"
Lâm Tú Lệ bất lực nhìn bà ấy một cái, xem ra bản tính tốt của mẹ cô ấy không thể thay đổi, may mà Lâm Ái Dân không làm cô ấy thất vọng: "Không được, bây giờ đi ra ngoài, nhất định mẹ sẽ mắng nhiều hơn, có khi còn nghĩ chúng ta cố tình xem trò cười của bà ấy."
Lâm Tú Lệ gật đầu phụ họa nói: "Cha nói đúng, mẹ cũng biết rõ bà nội rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất mẹ cần làm là chăm sóc bản thân thật tốt, đừng lo lắng chuyện gì khác." Xem ra phải xây nhà càng sớm càng tốt, nếu không mỗi ngày ở chung với bọn họ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.