Thập Niên 70: Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 46

Trước Sau

break
Trương Vĩnh Phương nhất thời đỏ mặt, con nhỏ này cố ý nói những lời này để chọc giận bà ta: "Tao nói này Tú Quyên, mày biết câu lòng cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy không, sao mày tái hôn còn yêu cầu nhiều như vậy, nói không chừng mày còn khắc chồng nữa, cho nên nếu có người hỏi mối thì phải cười thầm chứ sao lại đòi hỏi như thế."
Lần này Hồ Yến Hoa trực tiếp cầm chổi ở góc tường lên đuổi người: "Mụ già xấu xa này, sao bà vì tiền trong tay Tú Quyên nhà tôi mà nói ra những lời như vậy, bà cút đi cho tôi, từ nay về sau chuyện nhà chúng tôi không cần bà chúng tay vào." 
Nếu Tú Quyên mang tiếng khắc chồng truyền ra thì sau này cô lấy chồng kiểu gì, Trương Vĩnh Phương này đúng là lòng dạ độc ác.
"Còn không phải sao, thằng lớn nhà họ Tạ người ta tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy chẳng có chuyện gì, thế mà kết hôn với Tú Quyên được mấy hôm đã lăn ra chết, không phải nó khắc chồng thì là gì." Trương Vĩnh Phương càng nói càng hăng, đúng, phải như thế, để Lâm Tú Quyên mang tiếng khắc chồng đi, xem sau này có ai thèm lấy cô không, đến lúc đó chả phải quay về cầu xin bà ta, con bé Tú Mỹ kia đúng là thông minh.
Cây chổi trong tay Hồ Yến Hoa đã đập lên người, nhưng ánh mắt Trương Vĩnh Phương càng thêm hưng phấn, bà ta chuẩn bị gào thêm mấy cây cho mọi người xung quanh nghe thấy.
Lâm Tú Quyên không thèm quan tâm mình có khắc chồng hay không, nhưng thấy Hồ Yến Hoa bảo vệ mình như thế, cô đương nhiên không thể ngồi yên, thế là tiến lên một bước: "Bà ba, lúc trước thì không nói, nhưng bây giờ khác rồi, không thể mê tín như hồi phong kiến, Tạ Viễn Chí hy sinh vì cứu người, ngay cả quốc gia cũng phát tiền trợ cấp, ý của bà là quốc gia cũng phán đoán sai, hay là chúng ta đến cục công an nói chuyện nhé?"
Lâm Tú Quyên vừa dứt lời, bầu không khí trong sân lập tức trở nên im lặng, một lúc lâu sau Trương Vĩnh Phương ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Mày lừa ai chứ, đồng chí ở cục công an người ta làm gì rảnh rỗi đến quản tí chuyện của mày."
Giọng điệu của Lâm Tú Quyên rất lạnh lùng: "Tôi không quan trọng, nhưng bà đang xúc phạm người nhà liệt sĩ, thậm chí còn nhớ thương tiền trợ cấp của liệt sĩ." Lâm Tú Quyên cũng không biết Tạ Viễn Chí có được phong làm liệt sĩ hay không. Nhưng lấy ra doạ Trương Vĩnh Phương cũng được.
Hồ Yến Hoa cũng nhớ lúc trước khi tin Tạ Viễn Chí mất truyền về, lãnh đạo công xã đã đích thân đến, lập tức tràn đầy tự tin: "Tú Quyên nói rất đúng, không phải lúc trước lãnh đạo nói bà có chuyện gì thì cứ tìm ông ấy sao?"
Trương Vĩnh Phương cũng nhớ lúc ấy lãnh đạo công xã tới an ủi, bà ta vẫn còn ghen tị một bình sữa mạch nha kia, nghĩ đến đây bà ta lập tức chột dạ, nhưng nghĩ lại, bà ta vẫn chưa làm gì, không phải sợ mới đúng.
Lâm Tú Quyên liếc mắt một cái đã nhìn thấy kế hoạch của Trương Vĩnh Phương, cô trầm giọng nói: "Bà cho rằng nói nhảm là được sao? Bà không biết tội phỉ báng là gì sao? Hôm nay tôi sẽ để lời nói ở đây, nếu từ nay về sau tôi nghe thấy có ai nói tôi khắc chồng, tôi sẽ là người đầu tiên tố cáo bà với lão đạo công xã, nếu bà không tin thì cứ chờ xem."
Tuy Trương Vĩnh Phương la lối khóc lóc diễn kịch giả vờ, nhưng chỉ giới hạn trong ức hiếp người nhà, mấy hôm trước con bé Lâm Tú Lệ kia làm hai người bọn họ vào cục công an, làm bà ta có bóng ma với nơi này. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc