Hồ Yến Hoa không nhịn được: "Thím ba, tôi không thích nghe những gì thím nói, lúc trước khi cho con nuôi, thím đã đòi đủ lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, sao bây giờ lại nói như bị ép buộc vậy?"
Trương Vĩnh Phương đang khóc lóc kể lể đột nhiên bị cắt ngang, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Lúc đó không còn cách nào khác, trong nhà vẫn còn phải nuôi rất nhiều người, hơn nữa, không phải sau khi được nhận nuôi các con sống rất tốt sao?"
Lời cuối cùng, Trương Vĩnh Phương còn trách cứ Hồ Yến Hoa không biết ơn, nếu không phải bà ta cho bọn họ nhận nuôi, thì cả nhà bọn họ có thể sống được như bây giờ không?
Hồ Yến Hoa không giận mà cười: "Cũng đúng, nếu không phải năm đó được thím cho nhận nuôi thì nhà chúng tôi sao có thể có cuộc sống tốt như bây giờ, cho nên là, cả nhà chúng tôi phải cảm ơn thím mới đúng."
Bị Hồ Yến Hoa trách móc như thế, Trương Vĩnh Phương không biết nên nói cái gì, bà ta giật giật khóe môi, có lẽ cảm thấy mình có chỗ dựa, lại càng thêm tự tin nói: "Cho dù thế nào Tú Quyên cũng là cháu gái ruột của tao, tao chỉ muốn tốt cho con bé, Cường Tử cũng không chê con bé một đời chồng, chúng mày còn kén cá chọn canh làm gì, định để nó ở nhà họ Tạ nuôi hai cái cục nợ kia sao?"
Lâm Tú Quyên nghe vậy ánh mắt lạnh như băng, vừa định nói chuyện lại bị Hồ Yến Hoa bên cạnh ngăn lại, bà tiến lên một bước, giọng điệu không tốt nói: "Thím ba, Tú Quyên nhà tôi gọi thím một tiếng bà ba, thím nói Cường Tử kia là cháu trai nhà anh cả thím đúng không, không nói lớn hơn Tú Quyên nhà tôi bao nhiêu tuổi, cậu ta còn bị què chân, thím lấy đâu ra mặt mũi nói cậu ta xứng với Tú Quyên nhà tôi, con gái nhà chúng tôi không phải để thím chà đạp như vậy."
Trương Vĩnh Phương không vui, gân cổ nhìn Hồ Yến Hoa: "Cường Tử có què đâu, chỉ là lúc bé bị thương một chút, bây giờ vào bệnh viện thành phố có thể chữa khỏi, hơn nữa nhà người ta còn không ghét bỏ Tú Quyên một đời chồng kia kìa."
Hồ Yến Hoa hiểu, điều bà ta nghĩ chính là lấy số tiền trợ cấp trong tay Tú Quyên để lên thành phố chữa chân, đúng là một kế hoạch hay, bà liếc nhìn Lâm Ái Quốc bên cạnh, trong mắt đầy châm chọc.
Lâm Ái Quốc chỉ biết Trương Vĩnh Phương đến làm mối cho Lâm Tú Quyên, nhưng không ngờ người tốt bà ta nói đến lại là Cường Tử què chân nhà chú cả, Lâm Ái Quốc tái mặt, mẹ ruột ông lại công khai chà đạp con gái ông như thế.
"Bà ba, nếu bà đã nói người này tốt như vậy, bà cũng có cháu gái ruột, sao phải rình rập cháu làm gì? Chẳng lẽ bà cũng như những người có ý xấu kia, nhớ thương tiền trợ cấp trong tay cháu?" Lâm Tú Quyên vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được nhìn Trương Vĩnh Phương.
"Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ như vậy? Chúng ta dù sao cũng là quan hệ huyết thống, bà một lòng nghĩ cho cháu, cháu gả qua bên đó không cần lo lắng bị mẹ chồng hành hạ, cuộc sống tốt đẹp, bà còn có thể hại cháu sao?" Trương Vĩnh Phương nói rồi định kéo tay cô.
Lâm Tú Quyên không chút dấu vết lui về phía sau một bước, giọng điệu đơn thuần vô hại: "Hoá ra là như thế, tục ngữ có câu, nước chảy chỗ trũng, người lên chỗ cao, cháu muốn gả chồng cũng phải tốt hơn mối cũ mới đúng, lúc trước kết hôn với Tạ Viễn Chí, không phải hầu hạ cha mẹ chồng trưởng bối nhà họ Tạ, cháu coi như làm chủ gia đình, mỗi tháng anh ấy gửi về mười lăm đồng. Nể mặt bà ba, nếu bà nói người đó có thể đạt được những điều kiện này, vậy bà hãy sắp xếp thời gian cho chúng cháu gặp mặt đi."