Thập Niên 70: Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 49

Trước Sau

break
Lâm Tú Quyên dường như biết sự lo lắng của bà: "Con hiểu rồi. Mẹ, ở nhà còn có hai đứa nhỏ, con về trước."
"Đợi lát nữa mẹ bảo cha con ngày mai tìm người đến làm việc nhà con, sáng mai chúng ta sẽ đến hội phụ nữ ở công xã." Lần này nhất định phải trừng trị Trương Vĩnh Phương, nếu không cũng không biết cô sẽ lại gặp phải chuyện xấu gì. 
......
Tạ Viễn Đình nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, trên mặt lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn Tạ Viễn Hướng: "Chắc chắn là chị dâu đã trở về." Nói rồi lộc cộc chạy ra cổng sân.
Lâm Tú Quyên đẩy cổng ra đã thấy cô bé đang ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt lo lắng: "Chị dâu, chị có sao không, bọn họ không bắt nạt chị chứ?"
Lâm Tú Quyên bị lời nói của cô bé chọc cười: "Không sao, bây giờ không ai dám bắt nạt chị dâu đâu."
Tạ Viễn Hướng thấy vẻ mặt nhẹ nhàng của Lâm Tú Quyên thì không khỏi thở hắt ra, chút lo lắng trong lòng cũng biến mất theo hơi thở này.
Nhìn thấy phản ứng của Tạ Viễn Hướng, Lâm Tú Quyên không khỏi cười thầm, dáng vẻ kiêu ngạo này khiến cô muốn trêu chọc cậu, tiến lên một bước xoa đầu cậu: "Đừng lo lắng, chị dâu thực sự không sao."
Tạ Viễn Hướng mất tự nhiên xoay người đi, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai lo lắng cho chị."
"Viễn Hướng, em không đúng rồi, miệng chê nhưng cơ thể lại thành thật, sau này sẽ không lấy lòng được các cô gái." Lời nói cuối cùng, mặt mày Lâm Tú Quyên đều mang theo ý cười.
Tạ Viễn Hướng không nhịn được lườm cô, giống như muốn nói cô nhạt nhẽo, sau đó đi thẳng về phòng không quay đầu lại, Lâm Tú Quyên lại ôm bụng cười không đứng dậy được, Tạ Viễn Đình thì lo lắng nhìn cô: "Chị dâu, chị đừng giận anh hai, anh ấy chỉ không biết nói gì thôi." 
Lâm Tú Quyên sờ sờ đầu cô bé, dịu dàng nói: "Chị dâu biết, chị đang nói đùa với anh hai em thôi." 
Thấy cô không có biểu hiện tức giận,  Tạ Viễn Đình mới dần dần yên lòng, sau đó giục Lâm Tú Quyên trở về phòng đi ngủ.
Đêm nay Trương Vĩnh Phương ngủ không ngon, nằm mơ liên tục, một lúc lại mơ thấy Lâm Tú Quyên thực sự đến cục công an, người cục công an vừa đến đã trực tiếp bắt bà ta, cho dù bà ta xin tha thế nào cũng không được.
Lâm Thiết Trụ bị Trương Vĩnh Phương nhe nanh múa vuốt đánh thức, ông ta sốt ruột nói: "Buổi tối không ngủ được nên đấm người à?"
Trương Vĩnh Phương sắc mặt tái nhợt nói: "Ông này, tôi mơ thấy con bé Lâm Tú Quyên kia gọi người ở cục công an đến bắt tôi, tôi lo lắng lắm, biết đâu nó còn có thủ đoạn nào khác."
Sau khi bà ta trở về Lâm Thiết Trụ mới biết hôm nay bà ta đến nhà Lâm Ái Quốc làm gì, bây giờ thấy bà ta như vậy lại nghĩ mà sợ, không khỏi hừ lạnh nói: "Giờ mới biết sợ à, sao lúc nãy đi lại không biết."
Trương Vĩnh Phương cầm chiếc cốc cạnh giường uống hết nước trong đó, sau đó mới chậm rãi nói: "Tại con bé Tú Mỹ kia nói bây giờ Ái Quốc không còn quan hệ với chúng ta nữa, chuyện lần này bao nhiêu người trong đội chê cười chúng ta, chúng ta là cha mẹ ruột của nó, tôi chỉ muốn lợi dụng chuyện tìm chồng cho con bé đó để hàn gắn quan hệ thôi."
Lâm Thiết Trụ sống với bà ta nhiều năm như vậy, sao có thể không biết bà ta đang có ý đồ gì: "Tôi thấy bà đang nhớ thương tiền trợ cấp trong tay người ta thì có."
Trương Vĩnh Phương tự tin liếc nhìn Lâm Thiết Trụ: "Tôi nhớ thương đấy thì làm sao, tôi là vì ai, còn không phải là vì cái nhà này sao?" Nói tới đây Trương Vĩnh Phương lại bắt đầu khóc lóc kể lể những đóng góp của mình cho gia đình nhiều năm qua, cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu sớm biết thằng cả là loại như thế thì năm đó tôi đã bóp chết luôn rồi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc