Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Lâm Tú Quyên đã đến ngã tư ở đầu thôn để chờ xe buýt vào thành phố, lại không ngờ nữ chính cũng đang đợi xe ở đó, lúc cô còn đang do dự, nữ chính đã đi về phía cô.
Lâm Tú Quyên nhớ hình như nữ chính có bàn tay vàng là nông trại, vì vậy suy đoán mục đích cô ấy vào thành phố chắc là chợ đen, xuất thần công phu, Lâm Tú Lệ đã bước tới: "Chị Quyên, chị cũng vào thành phố sao?"
Lâm Tú Quyên gật đầu: "Ừm, trong nhà hết gạo và mì, chị vào thành phố đổi một ít, còn em?"
Lâm Tú Lệ xấu hổ cười: "Em đi mua một ít sữa mạch nha, mẹ em mang thai sức khỏe kém, bác sĩ nói phải bổ sung dinh dưỡng."
Lâm Tú Quyên gật đầu, nói cho có lệ: "Thím hai vất vả rồi." Cô có thể cảm nhận được lòng tốt của nữ chính, nhưng để che giấu bí mật mình xuyên qua, cũng không định kết thân với cô ấy.
Lâm Tú Lệ tự nhiên có thể cảm nhận được sự thờ ơ của Lâm Tú Quyên, cô ấy xuyên qua mấy ngày này cũng nhận biết một ít việc, cả nhà Lâm Tú Quyên bị Trương Vĩnh Phương để nhà bác cả không có con cái nhận nuôi, cô ấy còn nghe nói trước khi cho nhận nuôi, Trương Vĩnh Phương vẫn luôn không tốt với nhà Lâm Ái Quốc, cho nên Lâm Tú Quyên không thích bọn họ cô ấy cũng hiểu được.
Người có suy nghĩ khác nhau nhanh chóng ăn ý coi nhau như người lạ, chọn chỗ ngồi cũng là một trước một sau, trong mắt hai người cũng hiện lên một tia thưởng thức với đối phương.
Trên thực tế, đại đội Tây Lĩnh cũng không chọn rời khỏi thành phố, chỉ cách khoảng nửa giờ lái xe, vì vậy hầu hết mọi người trong đội vẫn sẽ lựa chọn xe bò vào thành phố, dù sao cũng tiết kiệm. Nhưng đi xe bò không chỉ cần dậy sớm hơn mà ngồi trên đó cũng không thoải mái, cho nên Lâm Tú Quyên mới chọn ngồi xe buýt.
Mặc dù đã ở đây một thời gian nhưng Lâm Tú Lệ vẫn chưa quen với mọi thứ ở đây, mùi xăng trên xe buýt khiến cô ấy cảm thấy quen thuộc, cô ấy dựa đầu vào cửa sổ, trong lòng tính toán chuyện đến chợ đen, cố gắng thêm hai năm nữa, nhất định cô ấy phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Mặc dù Lâm Tú Quyên không có bàn tay vàng nhưng lại có một số tiền rất lớn, vốn định đi chợ đen thử vận may xem có kiếm được thứ gì tốt không, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay của nữ chính, cô liền từ bỏ ý tưởng này, vừa xuống xe là đi thẳng đến cung tiêu xã.
Thời buổi này, cho dù là mua lương thực hay là thịt thì có tiền vẫn không đủ, phải cần có phiếu nữa, may mà Tạ Viễn Chí để lại nhiều ngân phiếu định mức, cũng không biết anh tích cóp kiểu gì.
Cung tiêu xã thời này giống như siêu thị tổ chức nhiều chương trình khuyến mại sau này, bên trong chật kín người, Lâm Tú Quyên chui vào đám đông, nhanh chóng chọn gạo, mì và một ít gia vị, lúc chuẩn bị rời đi lại quét mắt tới bánh trứng gà và đồ ăn vặt trên quầy, nghĩ tới nghĩ lui, mỗi loại mua nửa cân.
Sau khi ra khỏi cung tiêu xã, Lâm Tú Quyên đã thu hoạch tràn đầy, lúc này thịt mỡ mới là khẩu vị của công chúng, Lâm Tú Quyên chỉ cần một miếng thịt mỡ nhỏ, sau đó là hai cái giò heo và bốn cây xương, mấy thứ này không chỉ rẻ mà còn ngon. Còn những nội tạng heo khác, Lâm Tú Quyên quyết định lần sau vào thành phố mới mua.
Lâm Tú Lệ nhìn Lâm Tú Quyên vừa xuống xe đã đi tới cung tiêu xã thì xoay người đi về hướng ngược lại, cô ấy phải đến chợ đen để đổi một ít tiền mới có thể mua đồ. Mặc dù có bàn tay vàng, nhưng nông trại cũng không dễ nâng cấp như thế, gần một tháng mới trồng được một ít lúa, hy vọng hôm nay có thể bán được giá tốt, hoặc là đổi cái gì tốt.