Thập Niên 70: Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại

Chương 17

Trước Sau

break
Lâm Tú Quyên sợ đồ mình mua quá bắt mắt nên nhét hết vào một chiếc túi da rắn xám xịt, may mà nguyên chủ lớn nên trong thôn nên có chút sức lực. 
Lâm Tú Quyên đang khiêng đồ bị một cậu nhóc đột nhiên chạy ra từ ngõ nhỏ va phải, chiếc túi trên lưng cô cũng rơi xuống đất, cậu bé đụng phải cô trông trạc tuổi Tạ Viễn Hướng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý." 
Lâm Tú Quyên ngơ ngác nhìn thứ cậu bé nhét vào trong ngực, nếu cô đọc không lầm thì chắc đó là cá mặn, hấp cách thủy, thịt cá và xương được tách ra rõ ràng, nghĩ đến đây, cô vô thức nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Em bị hồng vệ binh đuổi ở chợ đen sao?"
Hồng vệ binh hay là Vệ binh đỏ là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.
Cậu bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị biết?"
Lâm Tú Quyên dán mắt vào đám cá mặn trong lòng cậu bé, nói thẳng: "Đổi thế nào, tiền hay gì?"
Cậu bé chỉ do dự hai giây rồi quyết định: "Đổi, em muốn lương thực, chị có không?" 
......
Đến nhà ga, Lâm Tú Quyên hài lòng nhìn chiếc túi trước mặt, chuyến đi hôm nay đúng là không uổng công, cô cũng không biết nữ chính có gặp phải xã hội đen ở chợ đen hay không, nghĩ đến đây, cô không nhịn được bật cười, mình là một đứa pháo hôi còn rảnh rỗi lo lắng cho nữ chính có hào quang của nhân vật chính.
Chuyến xe buýt này mãi đến giờ khởi hành cũng không thấy Lâm Tú Lệ lên xe, Lâm Tú Quyên đoán cô ấy còn đang bận tích trữ đồ vật, hiện tại ngoại trừ nữ phụ trọng sinh biến số thì các tuyến chính khác hình như vẫn đang diễn ra bình thường. Đối với cô mà nói, nguyên thân pháo hôi không được miêu tả quá năm chương này không có gì phải lo lắng.
Dọc đường nhiều khách lên xuống xe, đi đi dừng dừng, có không ít người chào hỏi Lâm Tú Quyên, Lâm Tú Quyên cũng cười có lệ với bọn họ, thật sự không thể trách cô, mà trong đầu nguyên chủ cũng không có ký ức về những người này, cô cũng không cần phải nói.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, mặc dù mọi người đều thông cảm với hoàn cảnh của Lâm Tú Quyên, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc túi bên cạnh cô, kể cả khi không biết bên trong có gì, nhưng đồ mua ở thành phố nhất định đều là đồ tốt, ánh mắt đồng cảm lúc đầu của mọi người cũng dần dần thay đổi. 
Lâm Tú Quyên phớt lờ những ánh mắt dò xét xung quanh, nhắm mắt lại chợp mắt, mới có thể thư giãn, bên tai vẫn là âm thanh buôn chuyện của bọn họ, lúc này lời nói của một thím bên cạnh khiến Lâm Tú Quyên không nhịn được hé mắt. 
"Từ khi con dâu tôi có thai, khẩu vị của nó liền trở nên kỳ lạ, thích ăn các loại tương và đồ khô của người quê mình, hôm nay tôi cố ý mang tới mà còn không thèm cười một cái, phải nói người thành phố rất hay ra vẻ. Người nhà quê chúng ta mang thai có ai không làm việc chăm chỉ đến khi sắp sinh?" Trong giọng điệu của thím nói chuyện tràn đầy oán giận. 
"Lúc ấy lấy con dâu thành phố không phải sướng lắm sao." Có người bên cạnh khẽ trề môi lẩm bẩm.
Hai mắt Lâm Tú Quyên sáng lên, lời nói của bà thím này là cơ hội kinh doanh với cô, hồi nhỏ cô lớn lên ở nông thôn với bà ngoại, bà ngoại chính là một cao thủ chế tương nổi tiếng, Lâm Tú Quyên mưa dầm thấm lâu từ bé, sau này càng tạo ra nhiều loại tương nhờ tài liệu phong phú, phù hợp với món khai vị và bữa cơm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc