Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm của cô bé, Lâm Tú Quyên ngồi xổm xuống nhìn cô bé, dịu dàng nói: "Bà ấy muốn mai mối cho anh hai chị, tới đây hỏi anh hai chị thích người thế nào."
"Thật sao?" Ánh mắt vốn đờ đẫn lập tức sáng ngời.
Lâm Tú Quyên cười xoa đầu cô bé: "Đương nhiên là thật, chị dâu đã lừa em bao giờ chưa?"
Lúc này, Tạ Viễn Hướng từ trong bếp đi ra, liếc nhìn Lâm Tú Quyên đang an ủi em gái, sau đó hét lên: "Ăn cơm thôi."
Khi Lâm Tú Quyên ngồi vào bàn ăn, nhìn những miếng rau trong bát và phần cơm ít ỏi mà không khỏi thở dài, định sau khi ăn xong sẽ cùng hai anh em trò chuyện thật vui vẻ.
Chờ hai anh em dọn dẹp xong chuẩn bị trở về phòng, Lâm Tú Quyên vẫy tay với bọn họ, Tạ Viễn Đình nhảy nhót đi tới, nghiêng đầu nhìn cô: "Chị dâu, có chuyện gì sao?"
Lâm Tú Quyên nhìn thoáng qua vẻ mặt trầm mặc của Tạ Viễn Hướng, nhẹ giọng nói: "Hai đứa vào đây với chị."
Nhìn thấy Lâm Tú Quyên đặt một đống ngân phiếu định mức và một cuộn đại đoàn kết lên bàn, Tạ Viễn Đình há hốc miệng nhìn cô: "Chị dâu, đây là?"
Những thứ này là Tạ Viễn Chí đưa cho nguyên chủ lúc kết hôn, cô đoán anh làm vậy là hi vọng nguyên chủ đối đãi tốt với hai đứa em một chút. Ngoài những thứ này, còn có tiền trợ cấp sau khi qua đời của Tạ Viễn Chí và tiền góp của các chiến hữu, Lâm Tú Quyên vẫn chưa lấy ra.
So với sự phấn khích của Tạ Viễn Đình, khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Tạ Viễn Hướng lại không biểu lộ chút cảm xúc nào, cậu ngước mắt nhìn Lâm Tú Quyên, chờ đợi những lời tiếp theo của cô, cậu không tin cô gọi bọn họ đến chỉ để cho bọn họ xem cái này.
Lâm Tú Quyên nhìn sắc mặt khác nhau của hai anh em, hắng giọng nói: "Đây đều là anh cả các em đưa cho chị lúc kết hôn, bây giờ các em thấy rồi đấy, cuộc sống nhà chúng ta không khó khăn như các em nghĩ,cho nên mỗi ngày đừng quá khắc nghiệt với bản thân, các em đang trong giai đoạn phát triển mà." Bởi vì cô cũng không thể chịu nổi ba bữa một ngày ăn cơm với canh suông.
Tạ Viễn Đình theo bản năng nhìn Tạ Viễn Hướng, mặc dù cô bé đã bắt đầu thân thiết với Lâm Tú Quyên, nhưng vẫn giữ thói quen nghe lời anh trai.
"Chị biết các em đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, bây giờ chị không có ý định tái hôn, cho dù ngày đó có đến thì chị cũng sẽ sắp xếp ổn thoả cho các em." Lời này là Lâm Tú Quyên nói với Tạ Viễn Hướng, số tiền Tạ Viễn Chí đưa cũng đủ cho bọn họ sống trong thôn mấy năm, chờ sau khi cải cách, thời đại hoàng kim sẽ trải ra khắp nơi, đến lúc đó nuôi sống hai người bọn họ không phải việc gì khó.
Cũng không phải cô cao thượng như vậy, chỉ là nếu đã tiếp nhận thân thể của nguyên chủ, cô phải làm tròn bổn phận, huống chi hai anh em này cũng giống người hiểu ơn nghĩa.
Tạ Viễn Hướng mím môi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Em biết rồi, chị dâu."
Sau khi hai anh em rời đi, Lâm Tú Quyên mới chậm rãi sắp xếp lại ngân phiếu định mức và tiền mình vừa đặt lên bàn, lúc mới đầu xuyên qua, trông thấy những thứ này cô cũng chẳng có cảm giác gì, mãi đến khi chậm rãi biết tình huống nơi đây, mới nhận ra đây chính là một số tiền khổng lồ.
Tạ Viễn Hướng đã trưởng thành, cho dù không cần mình mở miệng, cậu cũng sẽ dặn dò Tạ Viễn Đình không được nói ra bên ngoài, nên cô mới có thể yên tâm thẳng thắn công khai số tiền Tạ Viễn Chí để lại với bọn họ. Đương nhiên cô cũng có suy nghĩ riêng, chính là mấy ngày rồi không được thấy thịt, hiện tại của cải trong nhà đã rõ ràng, ngày mai cô có thể vào thành phố mua.