Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 419

Trước Sau

break

Lâm Chính Nhiên tưởng tượng đến cảnh tượng đó, cười nói: "Cái đó tôi cũng không dám nghĩ tới, tôi sẽ đi từng bước một chước sau khi ổn định rồi nghĩ sau, làm đâu chắc đấy, không vội vàng được."

Đi đến đoạn giao lộ, hai người ngừng lại, Trương Ái Mai nhìn bà nói: "Cô biết trên người cô có một loại khí chất rất đặc biệt không?"

Lâm Chính Nhiên nghi hoặc, lắc đầu nói: "Có khí chất đặc biệt gì chứ."

Trương Ái Mai nói: "Cô không biết nhưng Lão Tần biết, chúng tôi đã từng thảo luận, anh ấy nói anh ấy cảm thấy trên người chị có cảm giác ‘Năm tháng tĩnh lặng’. Trước kia tôi cảm thấy cô có một loại cảm giác không thể nói thành lời, trước kia không hiểu, về sau hiểu rồi, cảm xúc của cô ổn định, đối với mọi chuyện hay người khác đều không nóng vội, ở chung với người như cô cảm giác rất nhẹ nhàng."

Gió nhẹ nhàng bay tới, thổi loạn lọn tóc, Lâm Chính Nhiên gài tóc mái sau tai, mỉm cười trả lời:

"Tính cách của tôi đó là bởi vì trước kia bị người khác áp chế, về sau thành như vậy, có thể không coi là tốt nhất, nếu như có thể tôi cũng không thích mình như thế này, hung dữ một chút cũng không có gì không tốt.”

Lúc trước bà tìm kiếm sự cầu toàn, làm vừa lòng người khác, chỉ vì để sống, sau này thành thói quen, không đổi được.

Sau khi theo Tần Thủ Quốc ông chưa từng khiến bà chịu ấm ức, phía trước có Tần Thủ Quốc và Nam Phong gánh vác, cho nên mới có con người như Trương Ái Mai nói, không nóng không vội, cảm xúc ổn định.

Bà đang suy nghĩ có người từ phía sau đi tới, người tới hừ một tiếng bên tai bà.

Lâm Chính Nhiên không cần quay đầu cũng biết người đến là ai.

Mấy ngày nay ngoại trừ Tần Thủ Quốc hừ bên tai bà, cũng không có người nào khác.

"Đồ trẻ con.” Lâm Chính Nhiên hé miệng cười nói.

Tần Thủ Quốc đứng ở bên cạnh bà, cởi mũ xuống đặt trên tay mà không nói lời nào.

"Hôm nay là buổi cuối cùng của em rồi, ngày mai em không cần phải đến đó nữa.” Lâm Chính Nhiên nói.

Tần Thủ Quốc khẽ “hừ” một tiếng.

Lâm Chính Nhiên nhìn ông rồi lặng lẽ nở nụ cười.

Hai người chầm chậm bước về phía trước, hồi lâu sau vẫn không nói lời nào, cuối cùng Lâm Chính Nhiên vẫn là người phá vỡ im lặng.

"Năm nào mà anh chẳng được nghỉ để về thăm người thân, khi nào em rảnh rỗi sẽ trở về thăm cả nhà, cùng lắm thì vất vả một chút chạy qua chạy lại thêm mấy chuyến thôi."

Tần Thủ Quốc nghe bà nói thoải mái như vậy, không những thế lại còn suy nghĩ đơn giản vô cùng bèn dừng bước, tiếp theo tức giận nói:

"Vậy em có nghĩ đến việc một khi em sống ổn định ở bên kia rồi, bọn nhóc sau này có thể theo em về đó định cư không? Mọi người đi hết, đến lúc đó bên này chỉ còn mình anh ở lại căn nhà trống rỗng thì thôi cũng không sao, nhưng rõ ràng là anh có con trai, con gái, có vợ đàng hoàng, tại sao lại phải sống cô đơn lẻ loi một mình như vậy chứ?”

Tần Thủ Quốc càng nghĩ càng tức giận, con bà nó chứ, thế rốt cuộc là mình muốn cái gì đây!

Lâm Chính Nhiên lúc này mới hiểu được lời mà mấy ngày trước Mao Thục Phân nói với mình là có ý gì.

Nếu như bà sống ổn định ở bên kia vậy mấy người trong nhà thật đúng là có khả năng sẽ cuốn gói theo bà sang đó.

Bà nghiêng đầu trêu chọc: "Vậy em không đi nữa nhé?”

"Không còn công việc nữa, bây giờ em không đi thì còn có thể làm gì?” Tần Thủ Quốc dứt lời đi về phía trước.

Người đàn ông bốn mươi tuổi nóng giận lên chẳng khác nào một đứa trẻ, cứ không quan tâm mà xông về phía trước.

Lâm Chính Nhiên đuổi theo, nói như thật như giả: "Trông coi anh chứ làm gì, không phải anh lúc nào cũng mong em có thể trông coi anh sao?”

Tần Thủ Quốc không nhìn bà mà “hừ” một tiếng: “Trông coi anh, em trông được sao?”

Lâm Chính Nhiên bị ông hỏi vậy chợt giật mình.

Trước kia thì còn được chứ hiện giờ chưa chắc, dù sao bà cũng đã trở thành một người phụ nữ hiểu rõ sự đời rồi!

Tần Thủ Quốc nhạy cảm biết bao nhiêu, dường như ông đã nắm thóp được bà bèn dừng bước, tiếp theo giả vờ chỉ vào bà, lý sự nói: "Lâm Chính Nhiên, hiện tại ngay cả dỗ dành anh mà em cũng không muốn nữa đúng không? Coi như anh nhìn thấu em rồi.”

 

break

Báo lỗi chương