"Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng thì kẻ hèn này sẽ ở nhà giặt giũ nấu cơm cho ngài, như vậy được rồi chứ?" Lâm Chính Nhiên ra vẻ thành khẩn mà nói.
Tần Thủ Quốc thấy bà nở nụ cười toe toét chỉ muốn mắng bà một tiếng “con nhóc lừa đảo này”, ngón tay thô dài chọc vào trán bà rồi chợt buông xuống, chấp nhận số phận rồi nói:
"Anh không tính toán với em nữa, giữ lại cái mạng nhỏ của em để bán mạng cho Tổ quốc."
Ông dứt lời, không buồn mở miệng tiếp.
Thật ra Tần Thủ Quốc cũng từng nghĩ tới chuyện của mấy chục năm tương lai tới rồi, đúng như lời vợ mình nói, cùng lắm hai người chạy tới chạy lui vài bận thôi.
Lâm Chính Nhiên nghe thấy ông chịu nhượng bộ mình thì vui sướng đến mức khó có thể diễn tả thành lời, không nhịn được mà chạy tới khoác lấy tay ông.
Tần Thủ Quốc không nói gì mà chỉ nhìn trái ngó phải rồi ghét bỏ tránh thoát.
"Cẩn thận bị đồn đại, xem em bây giờ đã biến thành thế nào rồi đi, cảm xúc dễ đoán như vậy không đủ tư cách để làm một phiên dịch viên đâu."
"Anh đừng có suốt ngày chuyện bé xé ra to như vậy nữa." Lâm Chính Nhiên mắng ông nhưng trong mắt toàn là ý cười.
Tần Thủ Quốc quay đầu nhìn bà, người trước mặt ông vẫn đang vui cười hớn hở.
Tính tình của A Nhiên hướng nội, bà rất ít khi cười như vậy khiến trái tim ông hiện giờ thoáng cái đã mềm nhũn.
Lâm Chính Nhiên tựa như một mảng màu rực rỡ hiếm có khó tìm trong thời buổi này, Tần Thủ Quốc không muốn chôn vùi bà mà càng muốn bà thêm tỏa sáng.
Để cho mọi người trên toàn thế giới đều biết điểm tốt của bà, đây cũng là điều Tần Thủ Quốc mong muốn.
Tần Thủ Quốc thật sự chấp nhận số phận rồi nhưng cũng may bọn họ vẫn còn có thể ở với nhau hơn nửa đời người nữa, như vậy là đã đủ!
Những năm tháng điểm xuyết nét dịu dàng, bình yên an vui, có thứ để chờ mong như vậy không còn gì tuyệt vời hơn.
Dù có ngàn vàng cũng không đổi
… Bốn năm sau.
Đầu xuân năm 1979.
"Đồng chí, bên trong là một bữa tiệc quốc tế, cô không thể đi vào."
Giọng điệu của nhân viên tiếp tân khi chặn người lại rất khiêm tốn, cô gái trước mắt có mái tóc xoăn sóng lớn, chiếc áo khoác dạ màu xanh ngọc phối với khăn quàng cổ màu đỏ trông càng nổi bật, không những vậy mà khí thế của cô rất uy phong khiến người ta không dám khinh thường.
Lâm Nam Phong tháo kính râm xuống cất vào trong túi rồi nhìn về phía bữa tiệc bên trong, ánh mắt cũng di động theo dòng người mang theo vài phần nghiêm nghị.
Hồi lâu sau cô vẫn không nói lời nào, hai hàng bảo vệ cầm súng bên cạnh đều nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng bọn họ không ngờ tới ngay sau đó cô lại lấy một chiếc thiệp mời từ trong túi ra.
Nhân viên tiếp tân đưa hai tay ra nhận lấy thiệp mời, vẻ mặt càng thêm trịnh trọng, bữa tiệc hôm nay là bữa tiệc giao lưu giữa lãnh đạo của các quốc gia.
Người bình thường không thể vào được nhưng cô gái trước mắt trông chỉ mới hơn hai mươi tuổi vậy mà đã có thể đưa ra một tấm thiệp mời, điều này khiến nhân viên tiếp tân không dám khinh thường.
Cô ta cầm thiệp mời lên kiểm tra so sánh, đồng thời âm thầm suy đoán thân phận của người trước mặt.
Đôi môi đỏ mọng như lửa cháy, mái tóc cuộn sóng từng lọn to, dù cô trang điểm đậm nhưng lại vẫn vương nét ngây thơ thoát tục, lộng lẫy đến mức khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhớ kỹ cô.
Không biết gia đình nào có thể nuôi dưỡng được một cô gái như vậy nhỉ, e phải là hoàng gia nước ngoài mới đủ tư cách.
Tại sao nhân viên tiếp tân lại cho rằng Lâm Nam Phong là người nước ngoài?
Bởi vì trước mắt trong nước vẫn chưa cởi mở đến vậy, ít nhất thì cô ta chưa từng nhìn thấy người nào vừa lớn lối lại phô trương như vậy cả.
"Cô có thể vào được rồi."
Lâm Nam Phong nhận lại thiệp mời rồi đặt trong túi xách, sải chân dài bước vào trong.
Phòng tiệc rất rộng, ở giữa tầng một có một sàn nhảy lớn, bạn bè nước ngoài cũng không ít.
Sau khi đất nước mở cửa khôi phục lại quan hệ ngoại giao với thế giới bên ngoài, tình hình trong nước nhộn nhịp rực rỡ, bỗng chốc trở nên muôn sắc muôn màu.