Lúc Lâm Chính Nhiên xào rau, Mao Thục Phân lại đi đến bên cạnh bà lẩm bẩm:
"Chậc chậc chậc, vận thế về sau của em cũng rất khó lường, có số làm quan, ngay cả Lão Tần cũng không ngăn được..."
Lâm Chính Nhiên nói: "Chị yên tâm, em có ra ngoài gặp nhiều cảnh đời đi nữa cũng sẽ không bỏ rơi chồng con đâu, ai còn có thể tốt hơn Tần Thủ Quốc được chứ?”
"Cũng đúng." Mao Thục Phân nói: "Hai người có nền tảng tình cảm, rất vất vả mới đi đến ngày hôm nay..."
Nói đến đây Mao Thục Phân dừng lại, thở dài nói:
"Lão Tần đáng thương, chỉ còn một mình cậu ấy ở lại đây, về sau phòng không gối chiếc, rõ ràng có con trai có con gái còn có vợ, nhưng lại sống lẻ loi hiu quạnh..."
Không đợi Lâm Chính Nhiên hỏi bà ấy vì sao lại nói như vậy, đằng sau truyền đến tiếng ho khan rõ ràng.
Tần Thủ Quốc bò dậy, khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp, không biết ông đã nghe được bọn họ trò chuyện bao nhiêu.
Lúc này Mao Thục Phân bị dọa luống cuống tay chân đi ra ngoài.
Lâm Chính Nhiên nhìn dáng vẻ kia của bà ấy thì không nhịn được cười, bị Tần Thủ Quốc đi tới trừng mắt nhìn.
Trong nháy mắt Lâm Chính Nhiên trở nên trung thực, bây giờ bà không nên quá kiêu căng.
***
Sau đó mấy ngày, Lâm Chính Nhiên còn phải đi làm, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng, tạm biệt đồng nghiệp, trên đường về nhà bà đụng phải Trương Ái Mai.
"Nhà cô..." Trương Ái Mai nói đến nơi đây dừng một chút: "Có viết thư cho cô không?"
Trương Ái Mai không nói toàn bộ, nhưng Lâm Chính Nhiên nghe hiểu.
Hoàn cảnh và thân phận của bà và Trương Ái Mai giống nhau, đều làm mẹ, cho nên mấy năm này càng trở nên thân thiết hơn.
Hồ Ảnh An và Nam Phong ra ngoài bốn năm, thời gian bốn năm đủ để quên đi sự tồn tại của bọn họ.
Ít nhất thì cặp song sinh kia đã quên ở trong nhà có một người chị gái, hiện tại bọn họ chỉ nhớ có một người anh cả tên là Đa Bảo.
Lâm Chính Nhiên lắc đầu.
"Tôi chưa từng nhận được thư, chỉ nhận được tin tức là "Bình an đừng nhớ”."
Bọn họ không thể gửi thư về cho gia đình, trong lòng Trương Ái Mai hiểu rõ, chỉ là chưa từ bỏ ý định tới hỏi một chút.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Trương Ái Mai nói: "Nửa năm trước tôi nói với Lão Tần, để con bé rút lui, nhưng con bé từ chối. Con bé còn gửi lại một câu bảo sẽ dùng năng lực của bản thân để đạt được mọi thứ.”
"Lòng tự trọng của bọn trẻ rất cao, con bé nghĩ mình có thể làm được, chứng minh cho mọi người thấy mình không cần dựa vào mọi người cũng có thể kiếm một phần gia nghiệp cho mình." Lâm Chính Nhiên nói.
Trương Ái Mai nhìn về phía xa, trên mặt không biểu cảm, nói: "Có đôi khi tôi suy nghĩ, liều mạng sinh ra đứa con, bây giờ cùng nó đi đến bước đường này, tôi sai rồi sao! Chúng ta làm mẹ bây giờ gọi con của mình, mà ngay cả gọi tên con của mình cũng trở thành điều cấm kỵ! Tất cả đều dùng “Con bé” để thay thế."
Lúc nói xong lời cuối cùng, trong mắt Trương Ái Mai mang theo oán hận.
Lâm Chính Nhiên quen biết bà ấy nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy bà ấy thất thố như thế.
"Chị không sao chứ?" Lâm Chính Nhiên lo lắng hỏi.
Giọng điệu của Trương Ái Mai đầy mệt mỏi, hai tay xoa mặt nói: "Hôm qua tôi mơ thấy ác mộng, người ta hay nói mẹ con liên tâm, con bé sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Lâm Chính Nhiên không thể cho Trương Ái Mai câu trả lời, bởi vì chính bà cũng thường xuyên mơ thấy ác mộng, hai người trầm mặc đi một đoạn đường.
Không bao lâu, Trương Ái Mai điều chỉnh tốt thái độ, nghiêng đầu cười nói:
"Còn chưa chúc mừng cô thăng chức, cô là người đầu tiên ở tỉnh Túc chúng ta ra ngoài làm phiên dịch, về sau chúng ta có thể tăng thể diện."
"Cái này thì có gì mà tăng thể diện, đừng để bị người khác làm cho lui về, đến lúc đó thành mất thể diện!" Lâm Chính Nhiên khiêm tốn nói.
"Cô dựa vào bản thân đi đến bước này, đã rất tốt rồi!" Trương Ái Mai nói: "Hiện tại tình hình trong nước đang thay đổi tốt, triển vọng của nghành này cũng rất tốt, theo xu hướng này, có một ngày chúng tôi có thể nhìn thấy cô trên bản tin thời sự."