Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 417

Trước Sau

break

Hai người lăn lộn thành quả bóng, tay không đánh lại thì dùng chân, không hề cho đối phương thể diện.”

Tần Tiểu Muội và Lâm Chính Nhiên không biết làm sao, hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự bực bội.

Tần Tiểu Muội nói: “Con cọp không có ở đây, con khỉ không có người trấn áp sớm muộn gì cũng sẽ làm loạn.”

Lâm Chính Nhiên nói: “Chị cũng không biết Đa Bảo phải đi bao lâu, em hỏi anh trai của em đi, chắc anh ấy biết đó.”

Tần Tiểu Muội đưa nồi cho bà, đi được nửa đường thì quay đầu lại không hài lòng nói: “Chị dâu, sao chị có thể làm mẹ được vậy? Con trai đi ra ngoài bao lâu chị cũng không biết, nếu như thằng bé đi theo anh Lương đến nơi nguy hiểm, chị không lo lắng sao?” Bà ấy còn nói: “Từ nay về sau Đa Bảo không có ở nhà, chị đảm nhiệm làm người xấu đi.”

Lâm Chính Nhiên nhìn hai tên nhóc kia, không nghĩ ngợi nói: “Chị cũng sắp phải đi rồi, em chắc chắn không thể đấu lại anh em, em chắc chắn sẽ phải đảm nhiệm làm người xấu.

Tần Tiểu Muội vừa định hỏi bà: Cái gì gọi là chị cũng phải rời đi?

Lâm Chính Nhiên quay đầu đi nấu cơm, người là sắt, cơm là thép, không ăn cơm thì sẽ đói bụng, dù thế nào cũng phải lấp đầy cái bụng trước đã.

Không lâu sau Mao Thục Phân tới, khi nhìn thấy bà đầu tiên là mê hoặc sau đó vui vẻ nói: “Nhìn em mặt mũi hồng hào, tướng mạo cũng rõ ràng hơn, có chuyện gì vui sao?”

Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu nhìn bà ấy, bà biết bản lĩnh của Mao Thục Phân, bà ấy rất giỏi dự đoán cái gì cũng chính xác tám mươi chín mươi phần trăm.

“Chị nhìn thấy gì?”

Mao Phục Phân đi vào nhìn bà từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói: “Đường sự nghiệp vừa to vừa dài, lại còn rất vượng, em mới được thăng chức đúng không?”

Đột nhiên bà ấy vỗ vỗ nhẹ vào miệng mình nói với Lâm Chính Nhiên: “Không đúng! Cấp trên của em vẫn còn đó, hơn nữa người ta đã ngồi ở cái vị trí kia nhiều năm như vậy, bây giờ cũng chưa tới tuổi nghỉ hưu, theo lý mà nói còn chưa tới lượt em.”

Lâm Chính Nhiên vừa thái thức ăn vừa trả lời: “Em được điều tới Bắc Kinh làm việc.”

Lâm Chính Nhiên dường như nghĩ tới cái gì đó, lập tức buông dao thái xuống vươn đầu hỏi Mao Thục Phân: “Chị nhìn giúp em xem đường tình duyên thế nào?”

Mao Thục Phân sững sờ hỏi bà: "Đang yên đang lành sao em lại hỏi chuyện này?” Bà ấy dừng một chút lại nói: "Tình cảm của em và Lão Tần có vấn đề, bên ngoài em có người khác?"

Lâm Chính Nhiên bị bà ấy hỏi như vậy thì thở không ra hơi: “Tại sao lại là em có người bên ngoài? Sao không phải là Tần Thủ Quốc ngoại tình?”

Vẻ mặt của Mao Thục Phân nhìn Lâm Chính Nhiên như hỏi “Em bị ngốc à”.

Lâm Chính Nhiên lẳng lặng nhìn bà ấy.

Mao Thục Phân nói: "Em và Lão Tần, nếu như hai người có một người ngoại tình, vậy người đó chắc chắn là em."

"Tại sao?"

"Còn lý do gì nữa, Lão Tần có Đảng trông coi, tác phong của cậu ấy không thể có vấn đề, nếu không cái chức Tư lệnh này cũng chấm dứt."

Lâm Chính Nhiên gật đầu đáp lời: “Chị nói có lý.”

Mao Thục Phân nhìn bà chằm chằm, khiến Lâm Chính Nhiên thấy rùng mình.

"Chị dâu, chị làm gì vậy!"

Mao Thục Phân tiến sát lại phía bà, quan tâm nói: "A Nhiên, em nói thật cho chị dâu biết, có phải em có người bên ngoài không?"

"Chị dâu chị nói gì vậy!" Lâm Chính Nhiên dở khóc dở cười, nói: "Không phải mấy hôm nay em rời đi cho nên mới hỏi một chút sao, chị nghĩ đi đâu vậy, thật là!"

"Vậy em cũng phải cẩn thận, sự nghiệp thăng tiến cũng trêu chọc nhiều đào hoa đấy."

Mao Thục Phân bỗng nhiên vỗ tay một cái, nói: "Không được, chị phải nói chuyện này cho Lão Tần, để cậu ấy đề phòng tiểu nhân bên ngoài."

Bà ấy nói xong thì quay đầu đi ra ngoài, Lâm Chính Nhiên không ngăn cản, cược bà ấy không dám đi.

Nếu hôm nay Mao Thục Phân dám nói chuyện này trước mặt Tần Thủ Quốc, đêm nay Tô Anh Kiệt sẽ gặp xui xẻo.

Quả nhiên, bà ấy lại trở về, nói nhỏ: "Sao em không đi nói chuyện một chút?"

Bà không muốn đi, vốn dĩ bây giờ Tần Thủ Quốc còn đang tức giận, nếu để ông nghe được thì không phải hỏng mất à? Cho nên, bà mới không đi.

 

break

Báo lỗi chương