Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 415

Trước Sau

break

Ông ngẩng đầu lên định hôn bà, Lâm Chính Nhiên nghiêng đầu né tránh nói:

“Mười ngày nữa em phải đi Bắc Kinh.”

Áo của Lâm Chính Nhiên bị ông vén lên một nửa, để lộ gần hết phần bụng bằng phẳng.

Một cái tay khác đang bá đạo đè hai tay bà ở đầu giường, vào lúc này cả người đờ đẫn giống như muốn xác nhận điều gì đó.

Lâm Chính Nhiên thấy ông đã bình tĩnh, khàn giọng nói: “Tần Thủ Quốc, em phải đến Bắc Kinh công tác, anh có ủng hộ em không?”

“Ủng hộ cái rắm.”

Một lúc lâu sau, Tần Thủ Quốc buông tay ra đứng lên, áo đã cởi ra, thắt lưng tháo ra, quần còn lỏng lẻo.

Sự tương phản giữa dáng vẻ ham muốn vừa nãy và sự lạnh lùng bây giờ trông rất buồn cười.

“Lâm Chính Nhiên, em đang nói đùa sao?”

Lâm Chính Nhiên chỉnh lại quần áo, ngồi dậy, khóe mắt ửng đỏ, tức giận nhìn ông.

“Ai nói đùa với anh?”

Tần Thủ Quốc nghiến răng nghiến lợi hỏi cô: “Vừa nãy em dùng mỹ nhân kế với anh là vì muốn nói những cái này?”

“Ai dùng mỹ nhân kế chứ?” Lâm Chính nhiên ngừng lại một lát tức giận nói: “Không phải anh nói em giở mánh khóe trẻ con ở trước mặt anh à? Anh nói như vậy, em còn không biết xấu hổ mà dùng nó sao? Em cũng có thể diện đúng không?”

Vẻ mặt của Tần Thủ Quốc càng trở nên khó coi hơn.

Chẳng lẽ vừa nãy ông mới là người hiểu sai ý?

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ về vấn đề này, Tần Thủ Quốc đeo thắt lưng lại, ánh mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy nhìn bà nói:

“Vừa nãy em đối xử với anh dịu dàng săn sóc như vậy hóa ra không có ý tốt, em được lắm Lâm Chính Nhiên, hiện giờ thủ đoạn của em cũng giỏi lắm rồi, có thể ra nghề được rồi.”

“Do thầy dạy tốt quá đấy ạ.”

Tốt cái rắm! Tần Thủ Quốc bị những lời nói của bà làm cho tức giận, mặt mũi đỏ bừng, hai tay run rẩy.

“Chúng ta nói chuyện chính đi, nghiêm túc một chút.”

"Ai không nghiêm túc?" Lâm Chính Nhiên tức giận nói: “Vừa nãy em nghiêm túc nói chuyện với anh, người không đứng đắn rõ ràng là anh, là anh đóng cửa rồi nhào tới người em trước…”

Bà còn chưa nói xong thì ở bên ngoài đã truyền tới tiếng cầu cứu của hai anh em sinh đôi: “Mẹ cứu mạng, cô muốn đánh chết chúng con.”

“Cút đi, bản thân mẹ còn đang khó bảo toàn, mẹ không cứu được các con đâu.”

Bên ngoài đột nhiên im lặng.

Ở trong phòng hai vợ chồng trố mắt nhìn nhau, Tần Thủ Quốc hỏi bà: “Em vừa mới nói bao giờ đi Bắc kinh?”

“Trong vòng mười ngày phải đi báo tên, ở lại vài ngày để bàn giao công việc, nên chỉ còn dư lại mấy ngày nữa thôi.” Lâm Chính Nhiên trả lời.

Mấy người ở bên ngoài không còn gây rối nữa, thần giao cách cảm đứng ở ngoài cửa nghe lén.

Tần Thủ Quốc kìm nén cơn tức giận, vỗ ngực hỏi: "Sao chuyện này đột ngột vậy? Trước đó không có thông tin gì cả, trước đó em đã có dự định đi Bắc Kinh rồi đúng không?”

“Nếu em giỏi như vậy còn bị anh so sánh với đứa trẻ con sao? Anh là Phật tổ, em chỉ là Tôn hầu tử của anh, em làm sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.”

Cổ họng Tần Thủ Quốc nghèn nghẹn, bây giờ cánh cứng cáp rồi, học cười nhạo ông đúng không?

Lâm Chính Nhiên thấy vẻ mặt của ông không được tốt, vội vàng tiến lên kéo ông, cười nói lấy lòng:

“Anh đừng làm loạn nữa được không, em đói rồi.”

Lúc này Tần Thủ Quốc hất tay của bà ra, chuyện quan trọng như vậy, bà bảo ông một câu đừng làm loạn nữa thì ông sẽ không làm loạn sao?

“Em giỏi như vậy, anh là tượng Phật lớn cũng không đè bẹp được em.”

Ông nói xong thì đi tới mép giường lấy chăn trùm kín đầu, giận tới mức tim đập thình thịch.

Lâm Chính Nhiên tiến lên vừa kéo chăn vừa nói: “Nếu tỉnh Túc còn ổn em có thể không đi, nhưng bây giờ một cái môn học phụ cũng không có, cố gắng nữa thì cũng chỉ đến thế thôi. Giờ phải đi ra ngoài mới có cơ hội, phía Bắc kinh có nhiều cơ hội, em còn trẻ không có lý do gì mà không đi cả!”

Tần Thủ Quốc ở dưới chăn rên hừ hừ hai tiếng, đồng thời cũng đang suy nghĩ: Ông đây là số mệnh gì vậy? Nửa đời trước cô đơn, nửa đời sau thì phải ở lại coi giữ tỉnh Túc.

 

break

Báo lỗi chương