Thập Niên 60: Quý Cô Tư Bản Về Quê Rồi

Chương 414

Trước Sau

break

Nghĩ đến đây, chắc cậu sợ Tiểu Muội không cho mình đi, nên mới không gọi người trở về.

Lâm Chính Nhiên nắm tay con trai nói: “Con yên tâm đi, chờ chút nữa cô trở về mẹ sẽ nói với cô, con ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng gây thêm rắc rối cho thấy của mình!”

Lúc này xe chuyển động, Tần thủ Quốc khom người cúi đầu nói với Lương Hoành: “Tôi giao con trai mình cho anh đó, khi trở về một cọng lông cũng không được thiếu…”

Lâm Chính Nhiên giơ tay tát cho Tần Thủ Quốc một cái, xấu hổ nói:

“Anh Lương, tạm biệt.”

Lâm Chính Nhiên nói xong thì dắt Tần Thủ Quốc lui về phía sau một bước, chiếc xe phóng “vút” đi, cũng mang theo trái tim của Tần Thủ Quốc.

Ông rất lo lắng!

Ông lo lắng cho con trai, lo lắng cho vợ mình.

Nếu như A Nhiên biết Đa Bảo đi làm gì, ông chắc chắn xong đời.

“Vừa rồi anh nói chuyện kiểu gì vậy?”

Lâm Chính Nhiên đưa tay nhéo eo ông, chất vấn: “Người ta có lòng tốt mang Đa Bảo ra ngoài chơi, anh còn cảnh cáo người ta, ở bên ngoài làm lãnh đạo chưa đủ, về nhà vẫn còn muốn làm nữa à?”

Mấy người đi ngang qua nhìn thấy Tư lệnh bị chị dâu xử lý, ai cũng ngừng bước chân xem náo nhiệt, người can đảm hơn thì dừng lại xì xào bàn tán cười khẽ.

Tần Thủ Quốc cảm thấy rất xấu hổ, đẩy vai Lâm Chính Nhiên ra đi về nhà.

“Về nhà đóng cửa rồi nói sau.”

Lâm Chính Nhiên không phản kháng, mặc kệ ông đẩy vào nhà.

Vừa vào cửa, Lâm Chính Nhiên đang không biết nói như thế nào để có thể rời đi.

Tần Thủ Quốc đã hỏi cô trước: “Lần trước Nam Phong rời đi em phản ứng lớn như vậy, làm sao lần này Đa Bảo rời đi em không có phản ứng gì thế?”

“Có thể giống nhau sao?” Lâm Chính Nhiên cầm lấy túi để ở trong phòng khách vừa đi vào phòng vừa nói: “Nam Phong đi làm gì? Đa Bảo đi làm gì? Tính chất có thể giống nhau sao?”

Cùng lúc đó, Tần Thủ Quốc cũng đang suy nghĩ có nên thẳng thắn để được khoan hồng hay không, nếu không sau này bà biết sẽ càng tức giận hơn.

Đa Bảo đi sở dĩ Lâm Chính Nhiên không phản ứng quá lớn, bởi vì bà cũng sắp rời khỏi tỉnh Túc.

Lần này đi Bắc Kinh như thế nào vẫn còn là một ẩn sổ, nếu bà không ổn định trước thì không thể mang con trai theo được.

Hai năm trước Đa Bảo đã nghỉ học, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lương Hoành, cũng không có người nào dạy cậu cả.

Thay vì để Đa Bảo ở nhà lãng phí thời gian, không bằng để cậu đi ra ngoài để tăng thêm kiến thức, đây chính là ý tưởng hiện tại của Lâm Chính Nhiên.

Bà tiến lên giúp Tần Thủ Quốc cởi quần áo, mỉm cười nhẹ nhàng dịu dàng.

Tần Thủ Quốc cúi đầu quan sát bà, trong lòng cảm thấy bà xinh đẹp muốn chết, còn nghĩ thầm: Hôm nay là ngày gì, sao lại ngoan như vậy!

Ông nhắm mắt hưởng thụ.

Cởi quần áo xong người cũng nghĩ thông suốt.

Chuyện của Đa Bảo tạm thời ông sẽ không nói, vợ đẹp như này, cuộc sống lại tốt đẹp như vậy, phải tận hưởng trước đã!

A Nhiên dịu dàng với ông như vậy, là chuyện từ lâu lắm rồi!

Hai vợ chồng đang có ý nghĩ xấu, đột nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng của Tần Tiểu Muội, bà ấy đang đuổi đánh cặp song sinh.

“Nhóc con đừng có chạy, ai bảo hai đứa đi tè vào trong chai rượu? Là chủ ý của người nào, nói ra thì cô tha chết cho.”

Tần Thủ Quốc cử động cơ thể, nhìn ra phía ngoài cửa, cổ áo đột nhiên bị người khác kéo lại.

Bọn họ hai mắt nhìn nhau, vợ liếc mắt đưa tình, khiến người ông nhộn nhạo.

Tần Thủ Quốc lập tức hiểu ngay, cười sâu xa nói: “Anh đi đóng cửa.”

Cửa khép rồi, nhưng tại sao lại phải đóng lại, Lâm Chính nhiên bị ông làm cho bối rối.

Nói chuyện mà cũng phải đóng cửa sao?

Tần Thủ Quốc phản ứng rất nhanh, con trai bị đánh cũng mặc kệ, ôm vợ cho dù bây giờ đang là ban ngày, hôn một cách mãnh liệt.

Lâm Chính Nhiên bị ông đè xuống giường, hôn đến mức thở dốc, bên ngoài có người thế mà Tần Thủ Quốc lại không biết xấu hổ như vậy?

Khi tay của Tần Thủ Quốc chuẩn bị tác quái thì lại bị Lâm Chính Nhiên dội cho một gáo nước lạnh.

“Tần Thủ Quốc, em phải đi rồi.”

Tần Thủ Quốc vốn dĩ không muốn nghe bà nói chuyện, chỉ muốn ăn thịt.

 

break

Báo lỗi chương