Mặc dù có lời bảo đảm của Lương Hoành, nhưng Tần Thủ Quốc vẫn không yên lòng.
Trên chiến trường súng đạn vô tình, mà những nước kia thì ngay cả trẻ con và phụ nữ đều có thể cầm đao giết người, điều này bảo người ta yên tâm thế nào đây?
Lương Hoành nhìn thấy bốn túi đồ, cảm thấy vui mừng vì mình đã đến.
Ông ấy nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi nói với Đa Bảo: “Em chỉ có thể cầm theo mười thứ, nhiều quá không được, còn mười phút nữa là lên đường.”
Việc này khiến Đa Bảo lo lắng, bởi vì những thứ cậu mang đi đều là đồ cần thiết, mười thứ thì quá ít, bảo người ta chọn thế nào đây?
“Thầy, em mang bớt đồ lại chút, thầy để em cầm theo hết đi!”
Lương Hoành vẫn không nói gì, Tần Thủ Quốc mở miệng: “Vậy con dứt khoát đừng đi nữa, nơi đó cũng không tốt như ở nhà. Nhiều muỗi, ăn không đủ no, còn ngày nào cũng nhìn thấy máu, cũng không phải có thể tắm rửa mỗi ngày. Con ở nhà tốt biết bao, không cần đi học, cũng không ai quản lý con.”
Ở nhà không cần đi học, có muôn vàn điều tốt thì con cũng cần phải đi.
“Không.” Đa Bảo kiên cường trả lời: “Mười thứ thì mười thứ, con cũng không tin con không chọn ra được.”
Cậu nói xong, mở bốn cái túi ra bắt đầu chọn. Năm phút trôi qua, mọi thứ đều muốn mang theo, cậu xoắn xuýt không tôi, mặt cũng nôn nóng đến nỗi đỏ bừng.
Lâm Chính Nhiên vừa vào cửa trông thấy một màn này, dưới đất bày đầy đồ đạc, hai người lớn bên cạnh đang nhìn Đa Bảo.
“... Mọi người làm gì thế? Sao chăn và quần áo đều lấy hết xuống đây rồi hả?”
Đa Bảo không dám nhìn mẹ mà là quay đầu nhìn Tần Thủ Quốc.
Tần Thủ Quốc tức đến đau răng, con sợ hãi như vậy rồi còn ra tiền tuyến cái quái gì nữa, ở nhà làm cậu ấm không tốt à?
Khăng khăng muốn đi đúng không?
Lương Hoành thấy thế bèn rời khỏi chiến trường, ông ấy sải bước ra ngoài, bỏ lại câu “Nhanh lên một chút” rồi chạy ngay.
Đa Bảo nhất thời gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, sớm biết thế lúc nãy không mang theo nhiều đồ như vậy rồi.
Nếu không bây giờ cậu cũng không cần lo lắng sẽ giằng co với mẹ ở đây, vì thế cậu dứt khoát ngồi xổm xuống giả ngu.
Lâm Chính Nhiên thấy con trai như thế thì ngạc nhiên nhìn về phía Tần Thủ Quốc.
Tần Thủ Quốc nhắm mắt mở miệng: “Lương Hoành có nhiệm vụ phải ra ngoài, con trai em muốn đi theo, anh ngăn cũng không ngăn được.”
Đa Bảo ở dưới đất yếu ớt đáp lời: “Cha ơi, con cũng là con trai cha đó.”
Tần Thủ Quốc lạnh lùng lườm cậu, thầm nghĩ: Một đứa nhát gan, cha có con trai như con sao?
Lâm Chính Nhiên không suy nghĩ nhiều, hai năm qua con trai đi theo Lương Hoành từ trên xuống dưới, cũng đã đến rất nhiều bệnh viện.
Bây giờ Lương Hoành ra ngoài, bà dường như có thể hiểu được con trai muốn đi theo ông ấy.
Bà nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi, ra ngoài nhìn ngắm cảnh đời cũng tốt.” Sau đó lại hỏi: “Mọi người lấy nhiều đồ vật ra vậy để làm gì?”
Tần Thủ Quốc và Đa Bảo rất ăn ý, im miệng không đề cập tới chuyện ra tiền tuyến.
Lương Hoành ở ngoài cửa đang nhấn còi thúc giục.
Đa Bảo có hơi sốt ruột, kéo tay Lâm Chính Nhiên nũng nịu nói: “Thầy chỉ cho phép con mang mười thứ thôi, con không biết nên chọn cái nào, mẹ, mẹ giúp con chọn đi.”
Lâm Chính Nhiên gả cho Tần Thủ Quốc nhiều năm như vậy, đương nhiêu hiểu được quy củ của trại lính, cái gì cũng không thoát khỏi chữ “Đơn giản”.
Bà chăm sóc Đa Bảo nhiều năm như vậy, cũng hiểu con trai, cho nên chọn cho cậu mười món đồ bảo Tần Thủ Quốc đóng gói lại.
Hai vợ chồng đưa con trai ra ngoài cửa, Lâm Chính Nhiên cho rằng Lương Hoành đi ra ngoài không lâu, cũng cho rằng ông ấy phải đi tới bệnh viện khác, vui vẻ chào tạm biệt.
Trong toàn bộ hành trình Tần Thủ Quốc đều duy trì khuôn mặt lạnh lùng.
Vào khoảnh khắc này trái lại Đa Bảo lại cảm thấy không nỡ, cậu thò đầu ra ngoài cửa sổ sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ giúp con nói với cô một tiếng, vừa nãy con không nhìn thấy cô.”
Tần Thủ Quốc không tin những lời này, cậu còn đặc biệt gọi điện thoại về kêu ông thu thập tàn cuộc, mà lại không tìm thấy cô đang ở trong doanh trại?